“Thanh Bảng chính là danh sách đại diện cho thực lực mạnh hay yếu của giới trẻ Long Quốc.”
“Trong danh sách này tổng cộng chỉ có mười cái tên, cứ năm năm sẽ tiến hành một cuộc thi đấu để chọn ra danh sách Thanh Bảng mới, bất cứ ai trên ba mươi tuổi sẽ không được tham gia cuộc đấu.”
“Thanh Bảng này có lịch sử hàng trăm năm ở Long Quốc, chỉ cần được xếp hạng vào Thanh Bảng thì đều là thiên kiêu rực rỡ và xuất sắc nhất, cuối cùng khi tất cả họ trưởng thành đều trở thành lão đại.”
“Mà Thanh Bảng chỉ dành cho những võ giả trẻ tuổi mà thôi, có thể khiến bọn họ nhất cử thành danh, vinh quang tồn tại trên người, chỉ cần có thể có xếp hạng trong Thanh Bảng thì trong nháy mắt danh động bốn phương, trở thành con cưng của trời trong mắt vô số người.”
“Không đến một tuần nữa thì cuộc thi đấu của Thanh Bảng sẽ được tiến hành, tôi cũng đang định sẽ đi xem.”
“Diệp thiếu, anh muốn đi cùng không?”
Tạ Hạo giới thiệu với Diệp Phàm.
“Tôi không có hứng thú với mấy chuyện này.”
“Có bản lĩnh này không bằng tôi dành nhiều thời gian hơn cho vợ tôi.”
Diệp Phàm lắc đầu.
Hắn không có hứng thú với danh sách Thanh Bảng này.
Rất nhanh, màn đêm đã buông xuống.
Cây tử đàn hảo hạng ở bên ngoài biệt thự số một, rất nhiều người mặc đồ đen xuất hiện ở đây, người dẫn đầu là một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ màu đỏ như máu.
“Có chắc chắn mục tiêu ở bên trong không?”
Người đàn ông đeo mặt nạ lạnh lùng hỏi.
“Thư thủ lĩnh, theo như tin tình báo thì hắn sống ở đây!”
Một người mặc đồ đen nói.
“Vậy thì tốt, tối nay phải gi ết chết tên đó.”
“Đồ Long Sơn Trang của ta không cho phép bất cứ thất bại nào.”
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ hét lên lạnh lùng, toàn thân hắn ta toát ra tà khí lạnh lão.
Bọn họ đột nhập thẳng vào trong biệt thự. “Các người là ai?”
Huyết Phu, Diệm, Natasha Romanoff đang canh giữ và mười cao thủ của Ảnh Bộ đều xuất hiện bên ngoài biệt thự.
“Địa Sát!"
Huyết Phu nhìn người đàn ông đeo mặt nạ quỷ, đồng tử của hắn ta bên dưới chiếc mặt nạ màu máu ngưng tụ lại, trên người hắn ta có một luồng sát khí khiến người ta nghẹt thở tỏa ra.
“Ngươi là aï?”
“Thế mà lại biết ta?”
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ cau mày nhìn Huyết Phu.
“Mười năm rồi, không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại.”
Huyết Phu lạnh lùng nói.
Hắn ta lạnh lùng tháo chiếc mặt nạ màu máu ra khỏi mặt, đây cũng là lần đầu tiên hắn ta tháo chiếc mặt nạ này xuống.
Ngay khi chiếc mặt nạ được tháo xuống thì một khuôn mặt với hàng chục vết sẹo do dao chém hiện ra trước mặt mọi người.
“Là ngươi!" “Ngươi vẫn chưa chết?”
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ nhìn thẳng vào mặt của Huyết Phu, đồng tử của hắn ta ngưng tụ, bàng hoàng nói.
“Đúng vậy, ta chưa chết.”
“Có phải là ngươi thất vọng lắm không?”
Huyết Phu lạnh lùng nói.