Cô gái kia khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.
“Đúng vậy, vì sao cô lại ở đây?”
“Còn nữa, rốt cuộc bên trong bọc quần áo này của cô có thứ gì? Những người đuổi giết cô tối qua là vì thứ trong bao này nhỉ?”
Diệp Phàm nhìn bao quần áo trong tay cô gái kia nói.
Vẻ mặt của cô gái kia lập tức thay đổi, ôm chặt lấy bọc quần áo rồi nhìn Diệp Phàm với vẻ đầy cảnh giác: “Anh đừng mơ động tới đồ trong này!”
“Nếu cô không nói cho tôi biết trong này là gì, vậy thì tôi coi như kê cô đấy!
“Cô ta giao lại cho ông, nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy!”
Diệp Phàm nói với Viêm Khiếu rồi rời đi.
“Anh đứng lại!”
Vẻ mặt của cô gái kia thay đổi, cô ta lớn giọng gọi Diệp Phàm. “Chuyện gì nữa?”. ngôn tình tổng tài
Diệp Phàm quay đầu nhìn cô gái.
“Tôi chỉ cho một mình anh xem, những người khác không được nhìn!” Cô gái nói với Diệp Phàm.
“Các người ra ngoài hết đi!”
Diệp Phàm trực tiếp bảo đám người Viêm Khiếu rời khỏi nơi đây.
Lúc này, trong đại điện chỉ còn lại Diệp Phàm và cô gái kia.
“Anh phải đảm bảo, tuyệt đối không được có bất cứ ý nghĩ nào với thứ này!”
Cô gái kia nhìn Diệp Phàm nói.
“Bây giờ cô không có tư cách bàn điều kiện với tôi!”
“Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.”
Diệp Phàm lạnh giọng nói. Ánh mắt cô gái lóe lên, mở bọc quần áo ra, bên trong có một hộp gỗ đàn.
Khi cô mở hộp gỗ đàn, ánh sáng vàng chói mắt tản ra, một cỗ uy áp rất mạnh bao phủ.
Bên trong chiếc hộp là một viên trân châu to chừng quả trứng ngỗng, †oàn thân đều màu vàng, tản ra một cỗ uy lực thần thánh!
“Đây là thứ gì?”
Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.
“Xá lợi!"
Cô gái đáp.
“Xá lợi?”
“Đây không phải là thứ mà các vị cao tăng Phật Giáo để lại sao?”
Biểu cảm của Diệp Phàm vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng thết”
Cô gái kia gât đầu.
“Wì sao thứ này lại trong tay cô?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.
Xá lợi này là bảo vật do một vị cao tăng Phật giáo đã viên tịch để lại, chứa đựng ý nghĩa phật pháp sâu xa, đây là vật cực kỳ quan trọng với nhà Phật, người ngoài căn bản không thể có được.
“Tôi đã trộm thứ này từ một thế lực nào đó!”