Khoảnh khắc Diệp Phàm bước vào miếu Vu Thần, một cỗ sát khí chứa đựng sát ý đáng sợ bao trùm lấy hắn, muốn gi ết chết hắn.
Ánh mắt Diệp Phàm khẽ ngưng lại, trong cơ thể hắn bộc phát ra một luồng sát khí tối thượng, áp đảo lại luồng sức mạnh này.
Luồng sát khí này do Tứ sư phụ sát thần Tu La của hắn lưu lại trong cơ thể hắn!
Ầm ầm ầmI!!
Khi hai sức mạnh này va chạm với nhau, nó truyền ra một tiếng vang lớn động trời!
Luồng sức mạnh từ miếu Vu Thần trực tiếp bị luồng sức mạnh của Tứ sư phụ Diệp Phàm tiêu diệt.
Diệp Phàm bước ra một bước, trên người tản ra một luồng sát khí làm người ta khó thở đến tuyệt vọng, hệt như Tu La địa ngục xuất hiện, sát khí đáng sợ bao trùm toàn bộ miếu Vu Thần.
Lúc này, hai bóng người đứng ở trước mặt Diệp Phàm, tóc trắng cả đầu, thân mình còng xuống, quần áo thì thô ráp nhưng lại toát lên một hơi thở đáng sợ!
Hai người này chính là người bảo vệ miếu Vu Thần!
Bọn họ đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Diệp Phàm, một người trong đó quát: “Ngươi không phải người Vu tộc, lại dám tự tiện xông vào miếu Vu Thần, thật to gan!”
“Hai vị, tôi không cố ý mạo phạm miếu Vu Thần, hôm nay tôi đến đây chỉ muốn xin một cây Xích Dương Thảo để cứu người, mong hai vị châm chước, chỉ cần lấy được Xích Dương Thảo tôi sẽ lập tức đi ngay, nhất định sẽ không quấy rầy miếu Vu Thần!”
Diệp Phàm ôm quyền nói.
“Nếu không phải hậu duệ của Vu tộc, người tự tiện xông vào miếu Vu Thần dù bất cứ lý do nào cũng phải chết!”
Hai người này lạnh lùng quát. Vừa dứt lời, họ bay thẳng đến công kích Diệp Phàm. Äm ầm ầmII!
Diệp Phàm điều động sức mạnh của Tứ sư phụ quyết chiến với hai người này, hai bên chiến đấu cực kỳ kịch liệt, tiếng gầm rú không ngừng truyền ra!
Lúc này, uy thế trận chiến của ba người đã trực tiếp vượt xa những gì mà cường giả Quân Cảnh có thể chịu đựng được, đạt đến trình độ chiến đấu cao. hơn.
Sau một phen chiến đấu khốc liệt điên cuồng, Diệp Phàm dựa vào những gì đã học được và sức mạnh của Tứ sư phụ rốt cuộc cũng trấn áp được hai
người bảo vệ miếu này.
Cùng với một tiếng vang lớn, hai người bảo vệ miếu đều ngã xuống đất, không ngừng nôn ra máu.
Diệp Phàm nhìn hai người họ nói: “Đắc tội rồi!”
“Dù ngươi đánh bại được chúng ta, ngươi cũng không lấy được Xích Dương Thảo đâu!”
Hai người bảo vệ miếu nhìn Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Ánh mắt Diệp Phàm khẽ lóe, liếc nhìn trong miếu.
Vị trí hản đang đứng lúc này là một sảnh lớn, ngoài hành lang ra thì không có gì khác tồn tại.
Diệp Phàm trực tiếp đi về phía hành lang, cuối hành lang là một cánh cửa đá, hắn bước lên phía trước mở cánh cửa đá ra.
Khi cánh cửa đá từ từ mở ra, một cung điện khổng lồ hiện ra trước mặt hắn.
Hai bên trái phải của cung điện có sáu bức tượng lớn cao tới trăm trượng, làm cho người ta có cảm giác áp bức mãnh liệt.
Phía trước mười hai bức tượng này còn có một bức tượng khác, trông vô cùng uy nghiêm, phía dưới bức tượng đó mọc một cây thảo dược màu đỏ, đúng là Xích Dương Thảo!
“Xích Dương Thảo!”
Diệp Phàm nhìn thấy Xích Dương Thảo, trong mắt hiện lên sự kích động, trực tiếp vọt qua đó.
Nhưng khi Diệp Phàm mới bước vào cung điện, mười hai bức tượng cao lớn bộc phát uy áp kh ủng bố áp chế hắn.
Ngay lập tức, Diệp Phàm bị áp chế nửa quỳ trên mặt đất, phun ra máu!