Lúc này bên trong biệt thự tối om, nhưng Diệp Phàm vẫn cảm nhận được trong biệt thự có người, nên hắn trực tiếp hét lên: "Ai? Ra đây?”
Đột nhiên, một bóng người lóe lên rồi biến mất trong biệt thự tối tăm, như đang muốn thoát khỏi biệt thự, nhưng Diệp Phàm lại tiến lên một bước, giơ tay lên, lập tức tóm lấy cơ thể đối phương!
Lúc này, Đường Sở Sở bật đèn trong biệt thự lên, cô nhìn thấy Diệp Phàm đang đặt tay lên vai một người phụ nữ ăn mặc rách rưới, cả người đều là vết thương!
"Là cô!"
Diệp Phàm nhìn người phụ nữ ngạc nhiên nói, đối phương cũng giật mình khi nhìn thấy Diệp Phàm, nói: "Sao lại là anh?”
Người phụ nữ này không ai khác chính là người phụ nữ trước đây bị đuổi giết dưới chân núi Thái Sơn, sau đó trốn vào Võ Minh và bị bắt lại.
Lúc đó đối phương nói cô ta đã trộm một viên xá lợi của thế lực nào đó, cho. nên mới bị đuổi giết, lúc đó Diệp Phàm thả cô ta đi, không ngờ lâu như vậy, lại gặp nhau ở đây!
"Hai người quen nhau à?”
Đường Sở Sở nhìn người phụ nữ và Diệp Phàm rồi hỏi.
"Sao cô lại ở đây?"
"Cô lại định trộm thứ gì ở đây à?”
Diệp Phàm nhìn người phụ nữ này lạnh lùng hét lên.
"Trộm? Không lẽ cô ta là kẻ trộm?”
Đường Sở Sở ngạc nhiên nhìn người phụ nữ.
"Tôi không phải kẻ trộm!”
"Tôi không đến đây để trộm bất cứ thứ gì, tôi chỉ đang bị đuổi giết, muốn tìm một nơi để tạm thời nghỉ ngơi, ai biết lại dụng phải anh!"
Người phụ nữ nghe thấy hai chữ kẻ trộm thì bất mãn hét lên.
"Lâu như vậy mà cô vẫn bị người ta đuổi giết à, mạng của cô cũng cứng quá nhỉ!"
Diệp Phàm bĩu môi.
"Chắc là đối phương đang ở đây!"
Lúc này, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng bước chân và tiếng nói. "Không được, bọn họ tới rồi!"
Sắc mặt người phụ nữ thay đổi, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, xen lẫn hận ý sâu sắc!
"Ở yên đây, đừng có lộn xộn!" Diệp Phàm hét vào mặt người phụ nữ, hắn trực tiếp bước ra ngoài. Vào lúc này, một đám người mặc đồ đen đang tụ tập trong sân ngoài biệt thự.
Người đứng đầu là một người đàn ông mặc áo choàng đen, khuôn mặt u ám, hốc mắt trũng sâu, tạo cho người ta cảm giác ớn lạnh!
"Các người là ai? Sao dám đột nhập vào nhà tôi?”
Diệp Phàm nhìn đám người này hét lên.
"Cậu có nhìn thấy một người phụ nữ khắp người đây máu không?” Người đàn ông mặc áo choàng đen nhìn Diệp Phàm hét lên. "Không!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Vào trong lục soát!"
Người đàn ông mặc áo choàng đen trực tiếp hét lên.
Hắn ta vừa nói xong, đám người mặc đồ đen phía sau đã lao vào biệt thự.
"Ai tùy tiện đột nhập vào nhà tôi đều sẽ chết Diệp Phàm hét lên với vẻ mặt đầy sát khí. Đột nhiên, Đại Hổ và Nhị Hổ lao ra ngoài, tấn công đám người áo đen. Âm ầm ầmI!!
Trong nháy mắt, đám người mặc đồ đen bị anh em Đại Hổ dùng sức đánh bay ra ngoài, từng người một ngã xuống đất, nôn ra máu.
Lập tức, người đàn ông mặc áo choàng đen sắc mặt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Diệp Phàm và Đại Hổ Nhị Hổ với ánh mắt lạnh lùng: "Các người là ai? Dám trở thành kẻ thù của chúng tôi? Các người biết chúng tôi là ai không?”
"Không muốn biết, lập tức cút ra ngoài!"
Diệp Phàm thô lỗ nói.
"Muốn chết!"
Vẻ mặt người đàn ông trở nên lạnh lùng, ánh mắt lóe lên sát khí lạnh lẽo, một luồng khí đen quái dị bộc phát từ cơ thể hắn ta, lập tức bao trùm toàn bộ biệt thự, trông rất âm u đáng sợ!
"Đây là...ma khí?"
"Ông là người của ma đạo?"
Diệp Phàm nhìn luồng khí màu đen bộc phát từ cơ thể hắn ta, nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trước đây hắn từng nghe Nhị sư phụ nhắc đến giới võ đạo vốn dĩ được chia thành hai phe, chính đạo và ma đạo.
Chính đạo là những tông môn và gia tộc võ đạo bình thường, trong khi ma đạo là nhóm người tu luyện đủ loại ma công và tà công, làm người hung bạo độc. ác, vì muốn đạt được mục đích mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, bọn họ được gọi là ma đạo, ai ai cũng muốn đánh!
Chính và ma từ xa xưa đã không thể dung hòa giống như lửa với nước, cả hai đều muốn diệt trừ đối phương!
Đây chính là nguyên nhân tại sao trong cơ thể Đông Phương Hoá Ma có một nửa huyết mạch ma đạo, mà Đông Phương Phiệt đã xem hẳn ta như người ngoài!
Nghe nói một trăm năm trước, giới võ đạo ở Long Quốc đã xảy ra một cuộc chiến lớn giữa chính và ma.