Bảy Vị Thần

Chương 105: 105: Kết




Lại im lặng một chút, vài người phía sau lần nữa không nhịn được, lại nói ra thắc mắc trong lòng mình.

Âu Dương Hy nhìn tình hình trong phòng, cảm thấy vẫn cần phải một lúc lâu mới xong, bèn trả lời câu hỏi của bọn họ.
“Thật ra ta cũng không rõ vì sao bọn họ là nhân loại nhưng lại được chọn, nhưng chuyện này chính ta cũng không khống chế được.

Như ta đã nói, tất cả đều là số mệnh.

Là thần vị tự chọn người mà nó cảm thấy thích hợp nhất.”
Lời vừa ra, tiếng thảo luận phía sau giảm đi vài phần, nhưng vẫn có một số người thầm thì tự thảo luận với nhau.
Dù sao thì trường hợp lần này cũng quá mức đặc biệt.

Thần vị vẫn luôn chọn thần hoặc bán thần làm người thừa kế, sao lần này lại chọn một người thường chứ? Người thường khác biệt với bọn họ như thế nào, thần lực cũng chỉ bằng một góc so với bọn họ, thật sự có thể đảm đương thần vị sao?
Mấy vị thần kia chỉ đơn thuần thảo luận và đưa ra nghi hoặc của mình, không hề làm ồn cũng không hề có ý khinh thường nên Âu Dương Hy cũng không nói gì.

Nhưng Âu Dương Bội thì lại không thản nhiên được như thế.
Người đang nằm trong phòng kia chính là người yêu của cô.

Tuy Âu Dương Hy đã nói anh sẽ không có chuyện gì, nhưng bây giờ cô nhìn cũng không nhìn thấy, sờ cũng không sờ được, cô sao có thể thật sự an tâm chứ?
“Các vị cũng đừng quên, nhân loại được tạo ra như thế nào.” Âu Dương Bội vẫn nhìn thẳng vào trong phòng, lạnh lùng mở miệng, “Trong người bọn họ chảy dòng máu của cựu Sinh thần, nhìn theo một góc độ khác thì bọn họ là hậu bối của cựu Sinh thần, cũng là con lai.”
Ánh mắt của mấy vị thần dồn dập đổ về phía phát ra âm thanh, nhưng chỉ thấy được bóng lưng của thiếu nữ với mái tóc màu vàng óng y hệt như của Âu Dương Hy.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết, người vừa lên tiếng chính là Quang nhi thần.
Vì vậy bọn họ cũng không dám ý kiến gì.
Thậm chí còn thật sự suy ngẫm ý tứ trong lời nói của cô.
Mà mấy vị thần tối cao cùng với nhóm Phong Minh Nhật Thủy Ai Dã cũng chợt hiểu ra vì sao Sinh thần vị lại tuyển chọn Thần Nhã Hân.
Bởi vì cô là hậu bối của cựu Sinh thần, chuyện cô được chọn cũng không phải quá khó hiểu.


Nhưng nếu như hỏi vì sao lại là cô mà không phải bất kỳ nhân loại nào khác, vậy thì chính cả bảy vị thần tối cao cũng không biết được.
Nhưng ngẫm lại thì thật ra trước đó cũng đã có dấu hiệu cho chuyện này, đó là Thần Nhã Hân có năng lực trị liệu tốt hơn người bình thường rất nhiều.

Có thể đó là lý do vì sao trong số ngàn vạn nhân loại, cô lại được chọn; nhưng đó cũng có thể là vì cô vốn đã được chọn nên mới có năng lực như vậy.
Còn về nguyên nhân vì sao Tử thần vị lại chọn Thần Phong, thì mọi người lại càng mù mờ.

Điểm liên kết duy nhất mà mọi người có thể nghĩ đến được chỉ có lúc Thần Phong bị tử khí của tử chú xâm nhập cơ thể mà thôi.

So sánh kỹ lưỡng thì khi ấy, Thần Phong là người bị tử khí ăn mòn nghiêm trọng nhất, cho nên anh càng thêm tiếp cận Tử nguyên tố sao?
Tất cả những chuyện này không ai có thể hiểu rõ được, chỉ có thể nói là do số mệnh như vậy.
Lại được thêm một lúc, nhóm người phía sau lại đứng ngồi không yên.
Lần này thứ bọn họ thắc mắc là về thời gian.
Đây là lần đầu tiên mấy người Âu Dương Bội chứng kiến cảnh tượng này nên không có gì để so sánh cùng, nhưng những vị thần khác thì không giống.

Bọn họ nhanh chóng nhận ra được, lần xuất thế này của Sinh thần và Tử thần quá lâu.
Nhưng bọn họ cũng không biết được nguyên nhân là gì, bởi vì lần này có quá nhiều điểm khác biệt.
Vừa có thể là vì thân phận của Thần Phong và Thần Nhã Hân, cũng vừa có thể là vì lần này cả hai vị thần cùng xuất thế cùng một lúc.

Sinh và Tử lại đối khắc nhau, bọn họ cũng không rõ hai nguyên tố này có đang đối kháng lẫn nhau nên mới gây chậm trễ không.
Nhưng dù có là thế nào thì bọn họ cũng không thể làm gì ngoài việc chờ đợi cả.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nhóm người bên ngoài vẫn đứng chờ như không biết mệt.

Đợi đến khi góc độ của mặt trời cũng đã biến thành đối diện, ánh sáng trong căn phòng mới bắt đầu nhạt xuống.
Vừa nhận ra được có sự thay đổi, mọi người lập tức trở nên khẩn trương hơn bao giờ hết.


Theo sự giảm dần của cường độ ánh sáng, quang cảnh trong căn phòng cũng dần dần rõ ràng ở trong mắt mọi người.
Đợi đến khi hai luồng trắng đen đều biến mất, bóng dáng của Thần Phong và Thần Nhã Hân hiện ra.

Hai người họ vẫn yên lặng nằm ở trên giường, sắc mặt tự tại bình yên, giống như toàn bộ những gì xảy ra trước đó đều là một cơn ảo mộng rất dài của mọi người mà thôi.
Âu Dương Bội và Phong Minh Nhật trước nhất xông vào trong phòng, hai người chia nhau đến bên cạnh hai chiếc giường, nhìn người đang nằm trên đó.

Âu Dương Hy cùng với những người khác nhanh chóng theo sau bọn họ.
Nếu như lúc trước Thần Phong mãi vẫn luôn không tỉnh, sắc mặt cũng không tính là đã tốt hoàn toàn, thì giờ phút này đây gương mặt anh lại hồng nhuận tươi tắn, thần thái sáng láng tràn đầy sức sống.

Âu Dương Bội vừa mới nắm lấy tay anh thì chợt cảm nhận được đầu ngón tay anh khẽ động.
Cô kinh ngạc hốt hoảng mang theo mong chờ nhìn lên gương mặt anh.

Quả nhiên, vài giây sau, mí mắt anh cũng khẽ giật nhẹ.
Cùng lúc đó ở đối diện, Phong Minh Nhật cũng kinh hỉ hô lên, “Nhã Hân! Ngón tay em ấy vừa động đậy!”
Gần như là đồng thời, Thần Phong và Thần Nhã Hân mở mắt.
***
Sau khi hai người họ tỉnh lại, Mộc Chi Linh tiến hành kiểm tra sơ bộ cho hai người, kết quả đương nhiên là đều tốt.
Bởi vì đây là lần đầu tiên có trường hợp nhân loại được thần vị chọn, các vị thần khác đều không tránh khỏi tò mò, bu đầy ở bên ngoài căn phòng giương ánh mắt nghi hoặc dò xét nhìn hai người họ.
Thần Phong và Thần Nhã Hân vừa mới tỉnh dậy, đều không có ký ức gì về chuyện trước đó.

Thần Nhã Hân dù sao cũng chỉ mới bất tỉnh chưa đến một ngày, nhưng Thần Phong thì lại đã một tuần, vừa mở mắt đã thấy có nhiều vị thần dùng loại ánh mắt như vậy nhìn mình, bọn họ khó mà thích ứng nổi.
Âu Dương Hy nhận ra bọn họ không được thoải mái, vừa vặn đang có rất nhiều thứ phải phổ cập cho hai người họ biết, bà liền bảo mấy vị thần kia lui trước.

Quang thần đã mở miệng, bọn họ đương nhiên không dám kháng lệnh, chỉ đành tiếc nuối rời đi.

Ngoại trừ Âu Dương Hy, mấy vị thần tối cao còn lại thật ra cũng đi nốt, chỉ có đám hậu bối là ở lại.

Dù sao thì những điều mà Âu Dương Hy sắp nói có kha khá kiến thức mà bọn nhỏ chưa biết, để bọn họ ở lại nghe cùng chỉ có lợi chứ không có hại.
Căn phòng này dù sao đã từng được bọn họ dùng khi ngất xỉu, cho nên mọi người không ưa thích lắm, bèn trước nhất chuyển sang một căn phòng mới rộng rãi hơn, đủ để cho mười người bọn họ cùng ngồi.
Sau khi ai nấy đều đã an vị, Âu Dương Hy kể lại những chuyện đã xảy ra trong lúc hai người họ còn đang hôn mê, đặc biệt là khoảnh khắc Sinh và Tử thần vị đồng thời chọn người kế thừa.
Quả nhiên, vừa nghe xong, trên khuôn mặt Thần Phong và Thần Nhã Hân đều tràn ngập thần sắc kinh ngạc.

Thần Nhã Hân không kiềm được hô lên, “Ý-- ý ngài là con… tụi con hiện tại là… thần?”
Lúc nói ra chữ ‘thần’ kia, giọng Thần Nhã Hân hơi run nhẹ, giống như chính bản thân cô cũng cảm thấy mình đang nói ra lời hoang đường cỡ nào.
Âu Dương Hy hòa ái gật đầu, “Đúng vậy, là thần.

Hai con cũng không cần dùng kính ngữ như vậy đâu, cứ như mọi người gọi dì Âu Dương là được.”
Thân phận thay đổi quá đột ngột, đừng nói là Thần Nhã Hân, ngay cả Thần Phong cũng cảm thấy mọi thứ quá không thực, đầu óc trống rỗng mơ hồ, nhất thời đều ngơ ngẩn.
Âu Dương Hy hiểu cho tâm tình của hai người họ nên cũng không thúc giục, đợi đến khi thấy bọn họ đã lấy lại tinh thần mới tiếp tục nói.

Nội dung chủ yếu là giải thích cho hai người hiểu vì sao hai người họ lại có thể được chọn, tiếp đó là những thông tin cơ bản quan trọng nhất liên quan đến chuyện trở thành thần.
“Bởi vì từ trước đến nay người được chọn đều là trẻ sơ sinh, khi thần vị chọn người kế thừa, những người kế thừa ấy đều là nhi thần do lúc ấy trẻ sơ sinh chưa có đủ khả năng để tiếp nhận toàn bộ thần lực và thần năng.

Nhưng trường hợp của hai con thì lại khác.

Bởi vì hai con đều đã lớn, cộng thêm vốn là nhân loại nên trong quá trình tiếp nhận thần vị, thần vị cũng đã tiến hành cải tạo thân thể của hai con, khiến cho hai con có đủ khả năng để thừa nhận toàn bộ thần lực và thần năng của Sinh thần và Tử thần.

Nói cách khác, hiện tại hai con không phải là nhi thần, mà là thần thật sự.

Vốn những người thừa kế khác trong quá trình trưởng thành có thể chậm rãi học tập để tiếp nhận thần vị, nhưng các con thì lại không có.

Cho nên trong quãng thời gian tới, các con phải nhanh chóng tìm hiểu về thần giới, về chức trách của bản thân, về tất cả mọi thứ.”

Nói xong, có lẽ cảm thấy bản thân nói quá nghiêm trọng, sợ dọa đến hai đứa trẻ vừa mới trở thành thần, Âu Dương Hy cười nhẹ nói, “Sẽ có một chút vất vả đấy, nhưng hai con cũng đừng lo sợ.

Nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ đến hỏi chúng ta.

Dù sao Sinh thần vị cũng đã bị bỏ trống lâu đến như vậy, hiện tại chờ thêm mấy năm cũng không sao.”
Lại nói thêm một chút, Âu Dương Hy mới mang theo lệnh bài rời đi, để lại không gian cho bọn nhỏ.
Không còn người lớn ở đây, mọi người trở nên thoải mái hơn hẳn.

Cả đám tươi cười hào hứng hùa nhau nói lời chúc mừng với Thần Phong và Thần Nhã Hân.

Không, hiện tại phải gọi là Tử Phong và Sinh Nhã Hân mới đúng.
Lúc này đã qua một khoảng thời gian, Tử Phong và Sinh Nhã Hân miễn cưỡng tiêu hóa được tin tức khổng lồ này, nhẹ cười nói lời cảm ơn trước lời chúc mừng của mọi người.
Âu Dương Bội ngồi ở bên cạnh Tử Phong, đột nhiên ôm lấy cánh tay anh, đầu hơi ngả sang, cảm thán nói, “Trước đó em còn đang không biết phải làm cách nào để thuyết phục cha mẹ thì anh lại đột nhiên trở thành thần, thời điểm vừa vặn như vậy, quả thật là định mệnh mà.”
Tử Phong còn chưa kịp hiểu gì, Âu Dương Bội đã nói tiếp, “Trực giác khi trước của anh quả thật rất chuẩn đó!”
Tử Phong nháy mắt hiểu rõ, bất giác siết chặt lấy bàn tay cô, lo lắng hỏi, “Chú dì muốn cấm cản chúng ta sao?”
Mấy người Thủy Ai Dã cũng biết chuyện Âu Dương Bội và Phong Minh Nhật bị gọi qua nói chuyện, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nháy mắt đã đoán được sơ bộ sự việc, “Lúc nãy cậu với Minh Nhật bị gọi đi là vì nói chuyện đó sao?”
Sinh Nhã Hân nghe Thủy Ai Dã nhắc đến Phong Minh Nhật, tâm tình nhất thời hỗn loạn phức tạp không thôi, bất giác nhìn qua anh.

Không ngờ lại thấy anh cũng đang nhìn mình, Sinh Nhã Hân thoáng giật thót, bối rối đánh ánh mắt đi.
Anh… vì sao cũng bị gọi đi? Giữa cô và anh đâu có quan hệ gì đâu chứ…
Âu Dương Bội gật đầu, trả lời cả hai người, “Đúng vậy.”
Sau đó, cô đơn giản giải thích qua nguyên nhân đằng sau ấy.
Tử Phong nghe xong, không nhịn được thở phào một hơi.

Các ngón tay anh khẽ động, đan xen kẽ với ngón tay của Âu Dương Bội, nắm lại thật chặt.
Anh nhìn cô, nở nụ cười tràn đầy may mắn và hạnh phúc, “Thật may là vận mệnh đứng về phía chúng ta.”
Âu Dương Bội nhìn anh, hai mắt sáng long lanh tràn đầy ý cười, ngón tay chậm rãi siết lại, không tiếng động đáp lời anh.
Từ giờ trở đi, sẽ không một ai có thể chia cắt bọn họ được nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.