Bảy Vị Thần

Chương 39: 39: Đội Mễ Kiến - Giải Cứu




Hai cặp đôi có tình có ý với nhau rất nhanh đã bắt cặp xong, tản ra đi trước.

Liêu Huệ Lan nhìn qua năm người khác, biết ở đây chỉ có Mộ Thống là thân thiện với mình nhất, liền chọn anh.

Còn lại hai anh em Thần gia cùng Hàn Bội Bội và Dương Minh Nhật, bốn cặp mắt nhìn nhau, nhất thời chần chừ không biết nên chia thế nào.
Thần Phong đương nhiên muốn đi cùng Hàn Bội Bội, nhưng lại lo sợ an nguy của Thần Nhã Hân, do dự một lúc vẫn không quyết định được mình nên đi với ai, bởi vì chỉ cần chọn một người, anh lại nhịn không được mà lo lắng cho người còn lại.

Thần Nhã Hân cũng ôm tâm tình giống anh, huống chi cô còn đã quyết định đợi đến khi cuộc thi kết thúc sẽ nói rõ cho Dương Minh Nhật biết nên lúc này càng thêm do dự.
Lúc trước khi đi chơi ở công viên giải trí, Dương Minh Nhật bị Thần Nhã Hân nhanh tay chọn trước khiến Hàn Bội Bội buồn bã một hồi.

Nhưng không hiểu sao lúc này cơ hội ở ngay trước mặt, Hàn Bội Bội đột nhiên lại không nói nên lời, ánh mắt do dự nhìn về phía Thần Phong.
Dương Minh Nhật thấy ai cũng không lên tiếng, quyết định làm người mở lời, “Thần đi cùng-------”
Dương Minh Nhật vừa mở miệng, không hiểu sao Hàn Bội Bội bỗng thấy hốt hoảng, bất giác cắt ngang, “Hay là bốn người chúng ta đi chung đi!”
Dương Minh Nhật quay sang nhìn cô, trong tâm đột nhiên xuất hiện một tia hụt hẫng mỏng manh.

Nhưng anh không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng bởi vì giờ đây anh và Linh Ai Dã đã không còn là hai người bạn duy nhất mà cô có nữa nên mới cảm thấy như vậy, nhất thời còn cho rằng bản thân quá ích kỷ, liền vội vàng xua tan cảm xúc trong lòng.
Lời đề nghị này của Hàn Bội Bội khiến hai anh em Thần gia không cần phải phân vân nữa, tức khắc gật đầu đồng ý rồi đi về hướng ngược lại với ba nhóm khác.
Loanh quanh trong khu rừng không lâu, nhóm Hàn Bội Bội may mắn tìm thấy đội Mễ Kiến, vội vàng báo lại cho sáu người khác để bọn họ mau đến đây.

Nhận được tọa độ bốn người Hàn Bội Bội gửi, sáu người họ liền vận ma lực truyền tống đến.
Bởi vì không thấy rõ địa điểm đến, lúc Hạ Băng và Nhất Quan truyền tống đến không cẩn thận va phải Hàn Bội Bội.


Lực va chạm khá mạnh, lại đột ngột khiến cô không kịp phản ứng, mất thăng bằng ngã về phía sau.
Thần Phong và Dương Minh Nhật đứng ở hai bên trái phải cô, vừa thấy như vậy liền vội vàng đưa tay ra đỡ, vừa vặn đỡ được lưng cô, tránh cho cô không bị ngã xuống.
Hàn Bội Bội cảm nhận rõ được cả hai cánh tay đang bắt chéo nhau ở sau lưng mình đỡ lấy mình, nhưng không hiểu sao khi đã giữ được thăng bằng, người đầu tiên ánh mắt cô hướng đến lại là Thần Phong.

Tự nhiên như vậy, không chút suy nghĩ gì, tựa như đang hành động theo bản năng vốn có mà nhìn qua anh.
“Em không sao chứ?” Thần Phong mỉm cười hỏi.
“Thần không sao, cảm ơn ngài,” Hàn Bội Bội cố giấu lúng túng và rối rắm trong lòng, hơi cười nhẹ trả lời anh.
Nhìn hai người họ như vậy, Dương Minh Nhật đột nhiên lần nữa cảm thấy hụt hẫng.

Nhưng anh cũng không giữ được tâm trạng này lâu, bởi vì sau đó mọi người đã tập hợp lại đây, chuyện giải cứu đội Mễ Kiến liền chiếm lấy toàn bộ tâm trí anh.
Phía sau lưng bốn người Hàn Bội Bội và Thần Phong, trên những cành cây treo mười sợi dây thừng.

Trên thân sợi dây in những hoa văn kỳ lạ, hơi tỏa ra ánh sáng nhạt khó lòng nhìn rõ.
Đầu mỗi sợi dây đều treo lủng lẳng một người, mà tình trạng của mười người đó đều là bất tỉnh nhân sự.

Phía dưới chân mười người là một cái hố lớn, dưới hố có ngọn lửa đỏ rực đang cháy rất mạnh, sức nóng tỏa ra kinh người, vậy mà mười người kia vẫn chưa tỉnh lại.
Nhìn đội Mễ Kiến ở trong tình cảnh như vậy, bọn họ đều không nhịn được, theo bản năng giơ tay tính dập tắt ngọn lửa dưới hố.

Nhưng mới được giữa chừng, cả bọn như nhớ ra điều gì, gần như đồng loạt dừng tay, quay sang nhìn nhau sợ hãi hô lên.
“Khoan đã!”

“Chờ đã!”
“Từ từ!”
Nhìn phản ứng của những người còn lại, mỗi người đều rõ bọn họ cũng đang lo sợ điều mà mình lo sợ.

Mộ Thống tiến lại gần cái hố, mọi người thấy vậy thì khẽ nhắc anh cẩn thận.

Anh gật đầu, tỏ ý không cần lo lắng, đứng bên cái hố quan sát một lúc rồi nói, “Đây là lửa thần.”
Tức khắc, cả đám trắng bệch mặt.
Thật may lúc nãy bọn họ còn chưa ra tay!
“Liêu Huệ Lan, cô lại thử xem,” Thần Phong nhìn sang bảo cô.
Liêu Huệ Lan đáp vâng một tiếng, tiến đến bên cạnh cái hố lửa, giơ tay ra nói, “Biến đi.”
Ngọn lửa tựa như hơi run rẩy, thu nhỏ đi đôi chút, nhưng không hiểu sao sau đó nó lại bùng cháy lên trở lại.

Liêu Huệ Lan và những người khác không khỏi trợn mắt ngạc nhiên.

Cô lại đưa tay ra thử một lần nữa, “Mau biến đi!”
Ngọn lửa lại hơi chập chờn run rẩy, thu nhỏ đi vài phần, nhưng vẫn giống như lúc trước, vài giây sau nó lại trở về như ban đầu.
“Sao lần này lại không được? Hay là do đây không phải lửa thần?” Thần Nhã Hân nhíu mày hỏi.
Biết mọi người đều đang trông chờ ở mình, Liêu Huệ Lan không khỏi cảm thấy nôn nóng và gấp gáp.


Chính cô thực sự cũng không rõ vì sao lần này bản thân lại làm không được.
Đương lúc cô còn đang do dự không biết có nên thử lần nữa hay không, Mộ Thống bỗng tiến đến bên cạnh đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng mà hữu lực, “Đừng nóng vội.

Lúc trước cậu đã làm được, như vậy chứng tỏ cậu hoàn toàn có khả năng.

Đừng sợ hãi, cũng đừng nghi ngờ chính bản thân mình.

Tin tưởng tớ, toàn bộ lửa trên thế giới này đều nằm trong tay của cậu.”
Giọng nói của Mộ Thống như mang theo ma lực, chậm rãi khiến tâm trí Liêu Huệ Lan trở nên thanh tỉnh, lại như đã bị thôi miên.

Trong tích tắc, Liêu Huệ Lan dường như kiếm lại được cảm giác khi đó, ánh sáng trong mắt trở nên rõ ràng và mãnh liệt.
Liêu Huệ Lan nhìn ngọn lửa, tràn đầy khí thế phất tay, hét lớn một tiếng, “Tất cả, mau biến đi!”
Ngay sau đó, dưới sự chứng kiến của mọi người, đám lửa dần dần thu nhỏ lại, sau đó biến mất không chút tiếng động, hệt như lúc trước khi ở trong ngôi nhà gỗ.
Nguy hiểm duy nhất là ngọn lửa bị diệt, những thứ còn lại đều rất đơn giản để giải quyết.

Sau khi phân chia rõ ràng ai sẽ phụ trách đón lấy người nào, Dương Minh Nhật điều khiển gió cắt đứt mười sợi dây thừng.

Trên sợi dây được khắc chú pháp nên khó đứt hơn bình thường khá nhiều, anh phải tiếp sức thêm một ít ma lực mới có thể cắt đứt toàn bộ.
Ngay khoảnh khắc sợi dây bị cắt đứt, thoắt một cái, mười thân ảnh trên mặt đất phóng vụt lên, chuẩn xác tóm lấy mười người đội Mễ Kiến rồi vững vàng đáp xuống phía bên kia miệng hố.

Sau khi đặt đội Mễ Kiến ngồi dựa lưng tại các gốc cây, mọi người khẽ lay tỉnh bọn họ.

Một lát sau, mười người kia rốt cuộc cũng lần lượt tỉnh lại.
“Huh? Đây là đâu…?” Tề tiểu thư vừa tỉnh lại thì cảm thấy choáng váng, hơi nhíu mày ôm trán hỏi.
“Mọi người không nhớ gì hết sao?” Thần Phong mang theo ý ôn hòa hỏi.

“H--Hoàng tử?” Thấy anh vậy mà cũng ở đây, bọn họ không khỏi ngạc nhiên.
Sau đó bọn họ bắt đầu suy nghĩ một lúc, cố gắng thử nhớ lại xem trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng không hiểu sao trong trí óc bọn họ mọi thứ đều trắng bóc, có cố gắng thế nào cũng không thể nhớ ra được.
“Hoàng tử, chúng thần không nhớ nổi… Ngài có thể nói cho chúng thần biết không? Còn phần thi nữa, kết quả thế nào rồi?” Tề tiểu thư thay mặt toàn đội trả lời.
Thần Phong lắc đầu, tuy giọng nói mang theo nét ôn hòa nhưng khí thế không cho phép phản đối trong đó lại cực kỳ áp đảo, “Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, các ngươi đừng quan tâm, không biết gì hết sẽ tốt hơn cho các ngươi.

Còn về phần thi, các ngươi được hạng ba, không đạt được tư cách tham gia phần thi cuối cùng.”
Cơ hồ anh vừa dứt lời, sắc mặt cả đội Mễ Kiến liền biến nhợt, tràn đầy kinh ngạc, thẫn thờ và thất vọng.
“Tám mươi ba điểm mà vẫn hạng ba sao…” Tề tiểu thư ngơ ngẩn lầm bầm, “Hạng nhất là thuộc về bọn họ đúng không…”
Nghe giọng điệu khẳng định của cô, một vài người bên đội Tinh Túc không khỏi nhíu mày không vui, nhưng vẫn không nói gì.

Thần Phong vẫn là người đáp lời, “Không phải, hạng nhất thuộc về đội chúng ta.”
Tề tiểu thư cùng những người khác còn đang u sầu vì bị loại, nghe thấy lời này tức khắc kinh ngạc ngẩng phắt đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin tưởng, “Ngài vừa nói cái gì cơ? Hạng nhất thuộc về Tinh Túc?! Sao có thể được chứ!”
“Vì sao lại không thể chứ!” Thần Nhã Hân không vui bĩu môi, bắt chéo hai tay nói, “Chúng ta không chỉ thắng mà còn thắng một cách thuyết phục, hơn Thanh Tiễn những tám điểm đấy!”
“Cái gì?!” Cả đội Mễ Kiến gần như đồng thanh hô lên.
Thần Phong nhìn em gái mình, hơi lắc đầu cười có chút bất đắc dĩ, quay sang nói với bọn họ, “Cuộc thi vẫn luôn được quay chụp, nếu các ngươi tò mò thì có thể đợi xem phần chiếu lại trên tivi.

Hiện tại ta nghĩ chuyện các ngươi cần làm nhất chính là quay về gặp Hiệu trưởng của mình.”
Một lời này như tiếng chuông cảnh tỉnh trong lòng đám Mễ Kiến.

Cả đám rất nhanh hiểu ra ý anh là gì, vội vội vàng vàng nói lời cảm ơn với mười người Tinh Túc, sau đó đồng loạt dùng thuật Dịch chuyển không gian chạy đi.

Trước khi bọn họ biến mất, Hàn Bội Bội lờ mờ nhìn thấy Tề tiểu thư lấy ra thiết bị liên lạc, hẳn là muốn báo tin cho Hiệu trưởng bọn họ biết.
Chuyện đã giải quyết xong, nhóm Hàn Bội Bội và Thần Phong phần nào nhẹ nhõm hơn, cùng nhau thong thả rời khỏi khu rừng, quay trở về ký túc xá..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.