Bảy Vị Thần

Chương 57: 57: Do Dự




Không biết là vì cái gì, nhưng nhìn Thần Phong như vậy, Hàn Bội Bội đột nhiên cảm thấy rất lo lắng bất an.

Nghĩ đến hôm nay dù sao cũng chỉ sinh hoạt câu lạc bộ chứ không phải học thực chiến, cô liền quyết định ở lại phòng y tế chờ anh tỉnh lại.
Sau trận tấn công vừa rồi có rất nhiều học sinh bị thương, nhiều người trong số đó vẫn chưa khỏi hẳn nhưng lại đã đến học viện đi học trở lại.

Một vài người trong số đó trong quá trình học tập hôm nay, đặc biệt là ở lớp thực chiến, không cẩn thận đụng phải vết thương, khiến cho mới ngày đầu đi làm lại mà nhân viên phòng y tế đã cực kỳ bận rộn, phải chạy ngược chạy xuôi trị liệu cho bọn họ.

Cũng vì vậy mà Hàn Bội Bội ngồi trông Thần Phong hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy ai quay lại.
Nửa tiếng nói ngắn không ngắn nói dài không dài, nhưng chắc chắn đủ để thuốc hạ sốt phát huy tác dụng.

Nhưng cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng mà trán anh truyền lại, Hàn Bội Bội không khỏi nôn nóng nghi hoặc, thậm chí còn nghi ngờ nhìn lại vỉ thuốc mà mình cho anh uống trước đó để chắc chắn bản thân không tìm nhầm loại.
Thời gian đã qua lâu như vậy, đáng lẽ Thần Phong nên hạ sốt rồi mới đúng, vậy mà thân nhiệt anh lại vẫn cao như cũ.

Không chỉ có thế, anh còn mê man mãi không tỉnh, dù cô có lay anh mạnh thế nào hay gọi anh lớn thế nào anh cũng không hề có một chút dấu hiệu rằng sẽ tỉnh lại.
Chuyện này quá không bình thường khiến cho tâm tình Hàn Bội Bội ngày càng bứt rứt không yên.

Suy nghĩ một lúc, rốt cuộc cô cũng lấy ra thiết bị liên lạc, gọi đến bệnh viện Roses.
“Bệnh viện Roses xin nghe, xin hỏi ngài cần giúp gì ạ?” Nhân viên trực ban rất nhanh đã bắt máy.
“Chuẩn bị gấp cho em một phòng bệnh cao cấp, sau đó gửi tọa độ đến đây.”
“Xin hỏi, cô là…?” Đối phương nghi hoặc hỏi lại.
“Em là Hàn Bội Bội,” cô thông báo tên mình.
“T--tiểu thư! Thật xin lỗi vì đã không nhận ra cô.


Xin tiểu thư yên tâm, tôi lập tức đi chuẩn bị ngay đây!”
Người yêu cầu là tiểu thư của bệnh viện, bên bệnh viện tự nhiên sẽ dùng tốc độ ánh sáng mà làm việc.

Không đến một phút sau, tọa độ của căn phòng đã được gửi đến thiết bị liên lạc của Hàn Bội Bội.
Hàn Bội Bội cẩn thận ôm lấy Thần Phong, lần này chấn chỉnh tâm thái của mình cho tốt, dịch chuyển đến căn phòng đã được chuẩn bị.

Bác sĩ chờ sẵn ở đó từ trước, vừa thấy cô đến liền vội vàng tiến lại giúp cô đỡ Thần Phong lên giường.

Nhận ra người xảy ra chuyện không phải cô chủ nhà mình mà là Hoàng tử, bác sĩ vốn đã khẩn trương nay lại càng khẩn trương hơn, lo lắng hỏi.
“Tiểu thư, Hoàng tử đã xảy ra chuyện gì?” Sẽ không phải lại bị tấn công đấy chứ? Nhưng nãy anh nhìn sơ qua thì không thấy trên người Thần Phong có vết thương nào cả.
“Lúc con gặp ngài ấy thì ngài ấy đã sốt cao, mê man không tỉnh.

Con đã cho ngài ấy uống thuốc hạ sốt hơn nửa tiếng trước nhưng vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt nên mới đưa ngài ấy đến đây.

Chú mau khám cho ngài ấy thử xem.”
Bác sĩ nghe Hàn Bội Bội mô tả xong thì đáp vâng một tiếng rồi tiến đến cạnh giường khám cho Thần Phong.

Hàn Bội Bội yên lặng đứng ở một bên quan sát, qua một hồi lâu, thấy bác sĩ thu lại dụng cụ nhưng lông mày lại chau lại, trên mặt đầy vẻ nghi vấn thì tâm cô không khỏi lộp bộp vài tiếng.
Quả nhiên, bác sĩ lắc đầu, hoang mang nhìn cô nói, “Tôi đã kiểm tra, rõ ràng các triệu chứng đều rất giống như bị cảm, chẳng hạn như sốt cao hay mệt mỏi ngủ li bì, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy có điểm gì đó không đúng lắm.”
“Có phải là bị hạ độc hay ếm bùa không?” Hàn Bội Bội lo lắng hỏi.
“Hạ độc thì không, thân thể của Hoàng tử rất khỏe mạnh, giống như chỉ đang ngủ một giấc mà thôi.


Ếm bùa cũng không giống lắm… Xin tiểu thư kiên nhẫn một chút, tôi sẽ đi thảo luận về vấn đề này với các bác sĩ khác, rất nhanh sẽ đưa ra được câu trả lời.”
Hàn Bội Bội cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể gật gật đầu để cho bác sĩ rời đi.
Cô ngồi xuống một chiếc ghế đặt cạnh giường, không kiềm chế được lại đưa tay sờ trán người thanh niên đang nằm trên đó.
Vẫn rất nóng.
Không hiểu sao nhìn anh như vậy, tâm trạng của cô chợt nặng nề theo, giống như tâm cô đang bị một thứ gì đó quấy phá, rất khó chịu, khiến cô cảm thấy bực bội không thôi.
Thân thể anh rõ ràng không có gì kỳ lạ, không bị thương, không bị hạ độc, cũng không phải bị ếm bùa.
Rõ ràng chỉ là sốt và ngủ, nhưng lại sốt cao không giảm, cũng ngủ mãi không tỉnh.
Âm thanh của bác sĩ bất giác vang vọng trong đầu cô.
“Tất cả triệu chứng đều rất giống như bị cảm… nhưng lại có điểm kỳ lạ…”
“Thân thể khỏe mạnh…”
“Chỉ là ngủ mà thôi…”
Trong đầu Hàn Bội Bội đột nhiên lóe lên một cái tên, khiến cô hốt hoảng đứng bật dậy.

Ánh mắt cô nhìn về phía Thần Phong, trong mắt là hoảng loạn xen lẫn bối rối và lúng túng.
Sẽ không… sẽ không thật sự là căn bệnh đó chứ…
Hàn Bội Bội khẽ siết nắm tay, khuôn mặt nhỏ nhắn bất giác ửng hồng, trong đầu vang lên giọng Thần Phong khi đó.
“…Có các triệu chứng giống như cảm sốt thông thường, sau khi mắc bệnh ba ngày, người bệnh sẽ rơi vào giấc ngủ sâu, nên mới gọi là Vĩnh miên.

Cách chữa duy nhất hiện tại, là nụ hôn đầu của người khác giới…”

Hàn Bội Bội vô thức sờ lên môi mình.
Cô… đúng là vẫn còn nụ hôn đầu…
!!!
Hàn Bội Bội hốt hoảng lắc lắc đầu, vỗ vỗ thái dương mình mấy cái.
Cô đang nghĩ cái quái gì vậy chứ!
Người đó là Hoàng tử! Cô hiện tại chỉ là đang suy đoán, còn chưa biết có phải anh thật sự mắc bệnh Vĩnh miên hay không.

Nếu như không phải, vậy cô sẽ phải giải thích thế nào khi bị anh tra hỏi đây?
Còn nếu như là phải, vậy cô cũng không thể được.

Người hôn phải là người cam tâm tình nguyện, cô cam tâm tình nguyện sao? Người cô thích là Dương Minh Nhật, trái tim đã chọn Dương Minh Nhật rồi, còn có thể cam tâm tình nguyện hôn anh sao?!
Đương nhiên là không thể.
Bàn tay Hàn Bội Bội siết chặt đến nổi gân xanh.

Trái tim đập loạn liên hồi, không biết qua bao lâu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại đôi chút.

Cô lấy ra thiết bị liên lạc, liên hệ với Thần Nhã Hân.
“Bội Bội, chị gọi cho ta có chuyện gì sao?”
“Công chúa, thần…” Hàn Bội Bội hơi mấp máy môi, bàn tay vì căng thẳng mà siết chặt thiết bị liên lạc.

Vốn là định nói cho Thần Nhã Hân biết Thần Phong bị bệnh, nhưng cuối cùng cô lại đổi ý hỏi, “Hoàng tử có người ngài ấy thích không? Hoặc là, có ai thích ngài ấy không?”
Thần Nhã Hân sửng sốt một phen, suy nghĩ trong đầu chạy nhanh mấy vòng.

Tuy rằng cô không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu Hàn Bội Bội đã hỏi như vậy chứng tỏ cô không biết người Thần Phong thích chính là cô.

Nếu Thần Phong đã chưa nói, Thần Nhã Hân đương nhiên cũng sẽ không tiết lộ.


Vì vậy, Thần Nhã Hân rất nhanh đã quyết định sẽ nói dối một chút, tránh cho Hàn Bội Bội hiểu lầm.
“Anh ấy có thích ai không thì ta không rõ, còn người thích anh ấy… không phải rất nhiều sao?”
Câu trả lời này hoàn toàn không giúp được gì cho Hàn Bội Bội.
“Vậy à… thần, thật ra thần cũng chỉ tò mò một chút mà thôi.

Không có gì đâu, làm phiền Công chúa rồi.

Thần cúp máy trước nhé.”
“Được, hẹn gặp lại chị sau.”
Cất thiết bị liên lạc đi, Hàn Bội Bội ngồi thẫn thờ nhìn người thanh niên đang nằm trên giường.
Cô không chắc anh có phải bị bệnh Vĩnh miên hay không, bên bác sĩ cũng chưa đưa ra câu trả lời chính xác nên mới không dám nói.

Ban đầu cô tính toán nếu anh có người anh thích hoặc có người thích anh, mà nếu hai người đó là một luôn thì càng tốt, thì cô sẽ gọi người nọ đến thử hôn anh một chút.

Nhưng không ngờ…
Bệnh Vĩnh miên đến ngày thứ ba sẽ bắt đầu rơi vào giấc ngủ sâu, lúc này là lúc dễ phân biệt nhất rốt cuộc người mắc bệnh chỉ cảm sốt thông thường hay là mắc bệnh Vĩnh miên.

Đây cũng là khoảng thời gian cuối cùng để trị bệnh, một khi chuyển sang ngày thứ tư, cho dù người bệnh có được hôn bao nhiêu lần đi nữa… cũng sẽ mãi mãi không tỉnh dậy.
Nếu như anh thật sự mắc bệnh Vĩnh miên, vậy thì cô cứ ngồi đây không làm gì càng lâu thì anh sẽ càng bỏ lỡ nhiều thời gian để trị bệnh.

Bác sĩ vẫn đang chẩn đoán, cô cũng không thể đợi đến khi họ đưa ra câu trả lời xác định được, bởi vì chỉ sợ lúc đó cô cũng không còn đủ thời gian để tìm người phù hợp nữa.
Thậm chí cô còn không biết rốt cuộc anh còn bao nhiêu thời gian, là nửa ngày, vài tiếng, hay thậm chí chỉ là vài phút.
Anh… sẽ chết sao…?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.