Nó đến công ti, tâm trạng đặc biệt thoải mái, vui vẻ! Vì sao ư? Đơn giản thôi vì hôm nay anh về Việt mà! Nhưng chiều tối mới đến, mai mới gặp anh.
Với tâm trạng như vậy nó làm việc có tinh thần hẳn lên, không ủ rủ nữa. 2 tuần rồi, nó không gặp anh nó tưởng chừng như nữa tháng! A, huề tiền quá! Không gặp anh 2 tuần mà như 2 tháng vậy, nó nhớ anh quá! Khi iu con người ta hay không bình tĩnh như vậy à?
Sao hôm nay lâu tan sở thế nhỉ???? Nó trông tới chiều anh về anh đt cho nó, nó sẽ đc nghe giọng anh! Giọng nói ấm áp mà 2 tuần qua nó không nghe! Nó tự cười mình,Hoàng Vy ngày xưa đâu rồi? 1 Hoàng Vy không biết để ý 1 người con trai là thế nào, 1 Hoàng Vy sắt đá lạnh lùng, nay lại ngồi đây nhớ nhung 1 người đến nỗi mất hết tinh thần!Nhưng mà… nó không thể khống chế lòng mình nghĩ về anh. Nó thấy từ khi nó xuất viện, tính tình thay đổi thì phải.
*****_____********
Nó đang ăn cơm cùng mẹ nó.
-mau quá, mới đây con đã đi làm hơn nữa năm rồi- bà Quỳnh nói.
-dạ, cũng mau thiệt- nó tl.
-Quân nó có nhắc j với con không?.
-dạ có, lâu lâu chuyện j cần nhớ thì anh Quân nhắc lại cho con, mặc dù biết con không nhớ j hết- nó.
-uh, nó vẫn quan tâm con như trc hả?- mẹ nó hỏi nó.
-anh Quân quan tâm con lắm mẹ- nó cười.
-con… thấy nó như thế nào?- bà thử hỏi nó.
-con thấy… anh Quân rất tốt, luôn tạo cảm giác gần gũi cho người khác- ánh mắt nó hạnh phúc khi nhắc đến anh.
-vậy con có… thích nó không?.
-mẹ… sao mẹ lại… hỏi con như vậy- mặt nó hồng hồng.
-haha, mẹ chỉ hỏi cho biết thôi, con gái lớn lên iu đương là chuyện bình thường- mẹ nó cười lớn.
-mẹ, chọc con hoài!- nó chu môi giận dỗi.
-thôi, ăn típ đi- bà thôi trêu nó nữa….
Sau khi ăn xong, nó gọt trái cây cho 2 mẹ con. Đang ăn thì có chuông đt, nó nghe máy.
-tao nghe đây.
-Vy, Vy à, mày… mày phải bình tĩnh nghe tao nói…- nhỏ cố gắng giữ mình thật bình tĩnh.
-có chuyện j sao? Nói tao nghe đi- nó bỗng nhiên thấy sợ.
-mày xem tin tức chưa?- nó hỏi như vậy thì chắc chưa biết j rồi.
-chưa, có j không?- nó hồi hộp.
-chuyến bay từ Nhật về VN của anh Quân chiều nay… bị tai nạn, bây giờ… bây giờ tình hình không rõ như thế nào, tivi vừa thông báo. Vy, Vy, mày có nghe tao nói không- nhỏ run run.
Còn nó thì cứng đờ, nhỏ… nhỏ vừa nói j vậy? Chuyến bay của anh gặp tai nạn? tivi vừa thông báo?.
Nó bật tivi lên, tivi đang nói về tin tức chuyến bay bị tai nạn trên biển:
-“chiều nay, theo thông tin từ sân bay thì chuyến bay mã XXX từ Nhật về VN khởi hành lúc 11h trưa hôm nay đã gặp bão và rớt xuống biển, hiện tại thì cứu hộ đang tìm tung tích của chuyến bay này và hành khách trên chuyến bay. Theo tình hình thì chưa tìm thấy đc hành khách nào, đội cứu hộ cho biết, tình hình không khả quan, có thể hành khách trên chuyến bay đã chết hết….”.
Cạch… romote trên tay nó rớt xuống, đầu nó ong ong, phát thanh viên nói j nó không nghe đc nữa. Nước mắt ào ào chảy ra, nó khóc nất lên,mẹ nó cũng xem tin tức bỗng nhiên thấy nó khóc, bà hốt hoảng:
-Vy, làm sao vậy?.
-mẹ… mẹ à, anh Quân, anh Quân… đi chuyến bay đó, mẹ ơi, anh ấy đi chuyến bay đó huhuhu- nó òa khóc.
-con… con… nói sao? Thằng Quân… nó… nó đi… chuyến bay đó?- bà lắp bắp. không thể tin.
-dạ, là chuyến bay đó, làm sao đây, mẹ ơi huhuhu- nó khóc.
-trời ơi!- mẹ nó cũng khóc lên.
Mẹ nó run run bấm đt trong làn nước mắt:
-Quỳnh… thằng Quân…- mẹ anh vừa bắt máy đã khóc.
-Trân à, bây giờ chúng ta làm sao đây, tại sao lại như vậy chứ- mẹ nó nói.
-trời ơi, con tôi, Quỳnh ơi, con của tôi huhuuhu… trời ơi- mẹ anh càng khóc dữ dội hơn. Con trai của bà, con trai của bà.
-bây giờ… bây giờ mình chờ tin tức nhé, Trân bình tĩnh lại đi- mẹ nó an ủi.
Nó đt cho nhỏ:
-tao.. tao đây.
-Hy, làm sao đây, anh ấy trên máy bay đó, làm… sao… đây huhu- nó khóc muốn ngất đi.
-Vy à, bây giờ… tao và Long cũng… không biết phải như thế nào nữa, chỉ biết chờ tin tức thôi!- nhỏ khóc, Long ngồi kế bên cũng khóc. Bé Huy thấy ba mẹ khóc cũng khóc theo.
-huhuhu- nó đau quá, tim nó như bị xiết chặt, không thể thở đc.
Bây giờ mọi người chỉ biết trông vào tin tức trên tivi, không ai dám tắt…
******______******
Tại Nhật…
Anh cũng xem tin tức trên tivi, vuốt vuốt ngực sợ hãi, trời ơi, máy bay lúc chiều anh định đi bị rơi xuống biển. Nếu lúc chiều không có cuộc đt kia tì chẳng phải anh đã… nghĩ thôi anh cũng đủ rợn người rồi! ÔI, MAY QUÁ! Nhưng bây giờ ở đây đang bão, không thể gọi về VN đc, nếu mọi người ở nhà cũng xem tin tức thì… Aiii, chắc nghĩ anh đi chuyến bay đó rồi, có khi đang khóc um trời chứ đâu! Thiệt là, không thể đt về đc!.
Lúc anh sắp lên máy bay thì có đt bên đối tác gọi ( nói tiếng Nhật nhé).
-alo- anh bắt máy.
- chào giám đốc Trần, tôi à trợ lí của giám đốc Haukito, hiện bây giờ ông ấy đang cần gặp anh bàn thêm 1 số việc về hợp đồng mà lúc trưa quên mất, bây giờ anh đến đc không?.
-bây giờ à? Có thể nói qua đt không, bây giờ tôi đang chuẩn bị về VN!- anh nhíu mày khó chịu.
-à, không đc thưa gám đốc Trần, vấn đề này khá là quan trọng không thể nói qua đt đc.
-… thôi đc rồi, tôi tới ngay- anh tắt máy, buồn bực đón taxi về lại khách sạn.
Đối tác là 1 ông người ngoài 50 tuổi, lại khó tính.Vì hợp đồng lần này lớn nên anh đành miễn cưỡng ở lại. Tâm trạng không vui vẻ trở lại khách sạn rồi đi gặp ông ta. Thiệt là, ông già này… già lú lẫn rồi!.
Nhưng bây giờ anh chỉ muốn chạy đến ôm hôn mấy cái vào mặt ông già ấy, thiệt là dễ thương mà! Nghĩ đến ở nhà anh lại rầu rỉ, chỉ muốn đập cái đt cho rồi…!.
Hôm sau…
Đã có thể đt về nhà, anh gọi ngay nhưng…không có ai bắt máy, gọi cho nó, cho nhỏ, cho Long cũng không ai bắt máy. Mấy người này làm j vậy, sao không ai bắt máy hết vậy, lo khóc không à? Ôi, mình còn đây mà!.
Đúng vậy, bây giờ ở VN mọi người tập trung ở nhà anh đông đủ, ai cũng mắt đỏ hoe, lắng nghe tin tức. Chỉ qua 1 ngày mà 3 người già như già thêm, tóc bạc thêm một mớ. Còn 3 người trẻ thì hốc hác, khuôn mặt lúc nào cũng ướt nước mắt, 6 người không ăn không uống, mấy người giúp việc trong nhà anh cũng buồn theo, họ rất quý gđ này. Nó muốn nói với anh rằng nó iu anh, iu anh nhìu lắm, dù anh có người trong lòng đi nữa nó cũng muốn nói cho anh biết tình cảm này. Nhưng bây giờ… nó còn không có cơ hội thấy anh thì làm sao mà nói.
Tivi đang nói về thông tin chuyến bay, mọi người nín thở nghe từng chữ:
-“ đội cứu hộ báo tin, chuyến bay mã XXX từ Nhật về VN ngày x tháng y năm z bị rơi xuống biển, có tất cả 150 hành khách, có 3 người VN, 55 người Nhật, 38 người Hàn,40 người Malay, 4người Mĩ, 10 người Xingapo, tất cả hành khách đều tử vong, chi tìm thấy xác của 10 nạn nhân và không tìm thấy xác của 3 người VN nào…”.
-HUUUUUU- tiếng khóc vag lên, 6 người không dám tin đây là sự thật, anh đi rồi, anh đi rồi.
-BÀ, BÀ, TỈNH DẬY ĐI-ba anh lay mẹ anh khi bà đã ngất đi.
-aaa, Vy mày làm sao vậy, tỉnh dậy đi, Vy- nó cũng ngất đi.
Ba anh bế mẹ anh lên phòng, Long bế nó qua phòng anh. 2 người ngất đi sẽ đỡ đau buồn trong thời gian mất đi ý thức, còn lại 4 người ngồi khóc như mưa. Ba anh nắm tay vợ mà khóc không thành tiếng, ông chỉ có 1 đứa con trai thôi mà nó lại…
Long cũng vậy, anh 2 của cậu, người anh thương yêu cậu từ nhỏ đã mãi mãi xa rời cậu rồi…