Bé À! Nắm Lấy Tay Anh Nhé

Chương 50: " ông đỡ" bất đắc dĩ



Em bé của nhỏ được 1 tháng, nó mang bầu trong tháng thứ 8.

Tuần trước là đầy tháng của em bé nhà nhỏ. Em bé trắng trẻo, mềm mại làm ai cũng thích. Bé tên là Trần An Thy, lấy tên lót của nhỏ. Còn bé Huy thì lấy tên lót của Long, Trần Nhựt Huy. Cả nhà tên cứ giống giống nhau ấy!.

Rảnh rỗi là nó rủ anh qua nhỏ nựng em bé của nhỏ. Nó đưa anh bế thử, anh lắc đầu, nhỏ xíu như vậy anh sợ làm … rớt. Nhìn anh vụng về ôm chặt em bé, nó thật là mắc cười mà.

*****______******

Tích tắc thời gian trôi qua, nó cận kề ngày sinh, 2 vợ chồng hồi hộp, mà nó thấy anh còn hồi hộp hơn cả nó. Anh đã chuẩn bị tinh thần làm ba thật sẵn sàng.

Nó và vẫn đến công ti làm, làm 1 chút là anh kêu nó đi nghỉ, nó ngoan ngoãn nghe theo, vì sắp sinh nên hơi mệt mỏi. Anh chu đáo để giỏ đồ em bé trong xe sẵn.

************

Anh đang đi mua đồ ăn trưa cũng sắp về, bất chợt nó nhăn mặt vì em bé đạp mạnh, sau đó không có gì nên nó nghĩ là không sao. Nhưng mà một lát em bé lại đạp tiếp, liên tục. Nó đau quá, đi ra cửa tìm anh nhưng đi không nổi. Mồ hôi rịn ra trên trán, nó cố hết sức đi ra ngoài, nó biết nó sắp sinh rồi.

Anh bỗng nhiên cảm thấy tim đập thịch 1 cái, nói với Long đi kế bên. Lúc đi mua đồ gặp rồi rủ lên ăn chung luôn.

-Đi nhanh lên, tự nhiên anh lo quá.

Vừa nói xong là anh chạy nhanh vào cổng, rấp rút bấm thang máy.

Ting …

Cửa phòng vừa mở là anh buông cả 2 hộp thức ăn xuống đất, chạy lại ôm nó:

-Em… sao vậy… đau bụng rồi à. Ráng lên, anh đưa em vào bệnh viện liền – anh bế nó lên, phát hiện váy bầu dài qua gối của nó ướt đẫm hết. Vỡ ối rồi, nhanh lên mới được.

Long vừa lên tới thì anh gấp rút nói:

-Đi lấy xe, chị 2 sắp sinh rồi.

Long giật mình vào thang máy cùng anh. Vừa xuống tầng là Long chạy ra lấy xe liền.

Anh đứng trước cổng bế nó chờ Long.

-A… ĐAU QUÁ – nó hét lên.

-Ráng lên, ráng lên, đi bệnh viện ngay – nó đau bao nhiêu là anh cũng đau bấy nhiêu.

Long chạy xe ra, mở cửa cho anh vào sau đó lái ngay đến bệnh viện.

-Đau quá anh ơi – nó đã cố gắng nhưng thật sự không thể chịu nổi.

-Cố lên, sắp tới rồi – anh cũng tái mét như nó, nhìn nó mồ hôi ra như tắm mà đau lòng.

Long chỉ thập trung lái xe, không chú ý đến 2 người phía sau. Lấy điện thoại gọi cho bác sĩ quen ra đón sẵn.

Vài phút sau, nó chịu không nổi nữa rồi, bé con muốn ra ngay bây giờ rồi.

-Anh, để em nằm xuống – nó vỗ vỗ anh nói.

Anh không hiểu gì, để nó nằm xuống băng ghế.

-A… anh… anh đỡ con ra nhé, em không chịu nổi rồi – nó hét lên, dựng chân lên.

-Sao… em nói gì vậy, đỡ… đỡ… cái… gì – anh lắp bắp. Trời ơi anh có nghe nhầm không.

-Cởi …quần… em ra – nó thì thào.

Anh run lập cập cởi quần cụt mặc váy của nó ra … nhét vào… túi áo của mình, nó lập tức dùng sức rặn cho em bé ra ngoài.

-NHANH LÊN, CHI 2 SINH RỒI – anh hét lên. Long hốt hoảng, chỉ khoảng 2,3 phút nữa thôi, chị dâu lại sinh trên xe luôn rồi.

-AAAA – nó kêu lên đau đớn.

-Anh… anh … anh …. Thấy đầu… con rồi – anh nói.

Trời ơi, anh… anh thấy đầu bé con ló ra ngoài, sau đó là cổ. Ôi, ôi, phải như thế nào đây!

Nó vừa la vừa rặn, anh làm bà đỡ cho vợ mình. Sau vài hơi rặn, đầu em bé đã ra ngoài. Lúc này anh cố gắng bình tĩnh kéo em bé ra, phải cố lên.

-RA RỒI RA RỒI – anh hét lên khi em bé đã chui tọt ra ngoài, nằm gọn trong tay anh nhưng cuốn rốn thì dính vào người nó. Vừa lúc đến bệnh viện. Nhờ sự hỗ trợ của bác sĩ, hai mẹ con được đưa vào phòng sinh để cắt rốn em bé.

-Anh 2… xong rồi… xong rồi – Long trấn an anh.

Anh run như cầy sấy, mặt không còn giọt máu, cả người ướt đẫm vì nước ối, tay cũng vậy.

-Anh …run…. Quá – anh nói run rẩy. Anh không thể tưởng tượng nổi, anh vừa làm “ bà đỡ”.

-Không sao rồi, chị 2 vào phòng sinh rồi – Long nói.

-Anh ngồi xuống ghế đi, một lát sẽ xong – Long kéo anh lại ghế, rồi gọi cho mọi người đến bệnh viện.

20’ sau, y tá bế em bé ra…

-Anh có muốn bế con gái anh không? Em bé nặng 3,3kg – cô y tá đưa em bé cho anh.

-Muốn… muốn – anh giơ tay ra.

Cô y tá đưa em bé qua cho anh. Anh cẩn thận ôm bé vào lòng, cảm giác hạnh phúc làm anh kiềm không được mà rơi nước mắt. Đây là con gái của anh, là công chúa nhỏ anh mong ngày mong đêm.

-Vợ của tôi sao rồi? – anh hỏi.

-À, vợ của anh không có vấn đề gì, cả 2 mẹ con đều ổn. Cũng may là em bé vừa ra là đến bệnh viện – cô y tá nói với anh.

Sau đó nó cũng được chuyển vào phòng khác nghỉ ngơi. Mọi người vừa đến là Long ra đón.

-Con sao rồi? – mẹ nó vừa vào là hỏi ngay.

-Dạ, con chỉ mệt chút thôi mẹ - nó khẽ cười nói.

-Ôi, com làm cả nhà lo quá. Dự tính còn nhiều ngày nữa mà. Lúc thằng Long gọi làm mọi người cuống cả lên – mẹ anh thở phào.

-Em bé đâu? Còn ở phòng trẻ à? – ba anh hỏi hki không thấy cháu nội yêu.

-Dạ, một lát nữa sẽ bế qua – anh nói.

-Quân, sao người con dơ quá vậy? – mẹ anh hỏi. Người anh ướt nhem.

-Dạ do con bế Vy ra xe với lại… Vy sinh khi còn trên xe luôn ạ - anh nói. Giờ mới thấy người của mình ướt.

-Sao? Sinh trên xe à? Vậy… vậy ai đỡ - mẹ nó giật mình. 2 người kia cũng vậy.

-Con… con đỡ - anh lên tiếng.

-Con đỡ luôn sao? Ôi, làm sao con biết? – mẹ anh bất ngờ. Con trai của bà trở thành bà đỡ luôn rồi.

-Con đọc trong sách – anh gãi đầu.

-Ôi trời đất ơi, nhà mình có “ ông đỡ” rồi haha – ba anh cười.

-Lúc đó con run muốn chết. Nhưng mà khi thấy đầu em bé thì con cố gắng bình tĩnh lại kéo ra. Không ai có thể tưởng tượng nổi đâu, con bé nhỏ xíu, trơn tuột như vậy từ người Vy rớt lên tay con, cuống rốn còn dính trong người Vy, con cứ sợ làm rơi con bé, cũng may là đến bệnh viện ngay – anh vuốt mồ hôi trên trán kể lại khoảnh khắc đáng ghi nhớ ấy.

-Thật may – mẹ nó vuốt tóc nó.

Cả nhà ngồi trong phòng bệnh, anh về thay quần áo. Nhỏ điện thoại cho nó hỏi thăm. Nó kể lại cho nhỏ nghe làm nhỏ cũng hoảng không kém.

Em bé được bế qua, 2 bà mẹ thay nhau bế. Con bé rất giống anh, rất đáng yêu.

-Ông nhìn này, cưng quá. Oa, bà nội cưng nha – mẹ anh hôn vào cái má tròn tròn của bé.

-Giống ba nó quá – ba anh nói khi nhìn cháu nội yêu.

-Đúng rồi, giống thật – mẹ nó cũng đồng ý.

Nó cho em bé bú sữa, nhìn bé con nhỏ xíu đang cố mút sữa, nó cảm thấy hạnh phúc quá. Đây là kết tinh tình yêu của anh và nó, công chúa nhỏ của 2 vợ chồng.

-Con gái, mẹ yêu con – nó cười, hôn bé con đang bú sữa.

Chiều, mọi người về, anh vào, manh theo một số đồ cần thiết vào, và quần áo cho 2 người. Anh sẽ ở vài ngày…

-Con ngủ rồi à? Em khỏe chưa? – anh vuốt tóc nó hỏi.

-Em khỏe rồi. Con ngủ cũng khá lâu rồi- nó rút ngực ra khỏi miệng bé.

-Bà xã, cám ơn em, cám ơn em đã sinh ra công chúa nhỏ của chúng ta – anh hôn vào trán nó âu yếm.

-Con cũng là công chúa nhỏ của em mà – nó cười.

Anh trèo lên giường ngồi phía trong, vì là phòng Vip nên rất tiện nghi, giường cũng lớn.

Anh nhìn con gái mình mang bao tay màu hồng, đội nón len màu xanh đỏ, mặc đồ trẻ sơ sinh, được quấn trong khăn cứ như chú thỏ nhỏ, anh lấy tay sờ thật nhẹ vào mặt bé, nhịn không được mà hôn xuống khuôn mặt y như tạc từ mình ra.

-Con gái đáng yêu quá – anh nói với nó.

-Ừm – nó cười.

Bé con như cảm nhận được người khác chạm vào mình nên nhíu mày, bĩu cái môi nhỏ một cái rồi mở đôi mắt to tròn ra nhìn anh.

-Ôi, con gái, con thấy ba không, ba đang nhìn con đây – anh rối rít như đứa trẻ khi con gái yêu nhìn mình. A, con gái đang nhìn anh nha!.

-Anh bế con đi – nó nói.

Anh cẩn thận nâng bé lên, nhẹ như bong bóng vậy. Mềm mại làm anh muốn ôm chặt vào lòng.

-Trắc trắc, con gái a – anh trắc lưỡi với bé.

-Sao cứ nhìn ba thế! Hả!.

-Cưng con quá đi mất.

Hai cha con nói chuyện một hồi bé con lại buồn ngủ rồi ngủ luôn trên tay anh.

-Con ngủ rồi – anh nói nhỏ.

-Anh để con xuống đi, em cho con bú – nó.

Anh đặt bé xuống, nó nằm nghiêng qua cho bé bú. Bé con theo quán tính mút sữa từ mẹ.

Bé con của anh tên là Trần Nhựt Y Lam!...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.