Mấy hôm nay chân đau nó không thể đi làm tại quán trà sữa, nó đã đt cho chị chủ quán xin nghỉ, còn lớp võ thì mượn nhỏ trông giùm. Nó với nhỏ đều học vovinam từ lớp 7, hiện tại nó và nhỏ đều là huấn luyện viên nhưng rất ít người biết vì tụi nó không thích nói, có chăng chỉ là nói có học 1 thời gian nhưng đã nghỉ. ‘’Sự nghiệp’’ võ thuật của 2 đứa nó rất đáng ngưỡng mộ, là những tay đối kháng khiến đối thủ phải nể sợ nên hầu hết mỗi lần đi đánh giải, huy chương vàng đều bay về 2 đứa nó. Lớp võ hiện tại của nó không phải của nó mở mà là của thầy dạy cho nó và nhỏ lúc trước mở cho nó và nhỏ cùng đứng dạy, tiền lương thầy sẽ trả cho 2 đứa. Nhỏ làm biếng wa nên nói nó cứ dạy 1 mình đi. Mà cũng nhờ vận động nhiều nên 2 đứa nó có dáng người ‘’ nhon’’ thấy sợ lun….
Chân nó cơ bản đã khỏi, hôm nay nó đi học mà không cần nhỏ sang rước. Mấy hôm trước, ngày nào nhỏ cũng qua nhà chở nó đi học rồi kè nó lên phòng học. Hôm nào đến phòng học 2 đứa cũng thở như chưa từng được thở, mồ hôi ướt cả lưng áo….
Nó vào lớp, không thấy nhỏ nằm dài trên bàn ‘’ngủ típ’’ như mọi hôm khi đi sớm, ‘’ ngủ quên nữa chứ đâu’’- nó nghĩ trong đầu. Nhỏ cái j cũng chấp nhận đc, chỉ có ngủ là không chấp nhận đc, chỉ cần đặt lưng xuống là ngủ không biết trời trăng j nữa!.Nó ngồi xuống lật sách ra đọc. Một lát sau, nó nhìn đồng hồ thấy 5’ nữa vào rồi mà chưa thấy nhỏ, định lấy đt gọi thì nghe tiếng ‘’bịch, bịch’’ ngoài hành lang sau đó nhỏ như cơn lốc bay lại chỗ kế bên nó. Vừa đặt balo xuống là thở như chạy maraton. À, thở là phải rồi, chạy từ tầng trệt lên tầng 3 cộng thêm quãng đường từ cổng vào nữa mà!
-tao ngủ quên- nhỏ nói, cí mặt nai tơ thấy sợ
-Hay không mún thức? bày đặt nói tế nhị nữa, làm như tao không biết mày vậy!- nó nói đểu lại nhỏ
-hihi, tại tối thức khuya- nhỏ cười cười nói với nó
- chat chit j vs anh đẹp trai nữa đúng không, pit tỏng mày rồi- nó bĩu môi nhìn nhỏ
- chọc tao quài!- nhỏ ngượng ngùng
-giả bộ nữa
-uh, chị mày lừa mày nãy giờ đấy con ak!- nhỏ trở lại bình thường đá đểu lại nó
-xì… mày chỉ đc cái lùa người khác vào tròng là giỏi- nó đập đập cuốn sách vào nhỏ rồi lắc đầu nói
- mày biết rồi mà vẫn bị dính đấy, có sao đâu, chiêu này còn dùng đc hoài!- nhỏ nhìn nó với con mắt khi dễ
-xớ!- nó liếc nhỏ
Rengggg…. Chuông reo lên, nó và nhỏ dừng lại cuộc nói chuyện, bắt đầu học…..
Tiết đầu có khiểm tra của ông thầy ‘’hắc ám’’ đối với học sinh. Nhỏ và nó đều học rất cừ nên tụi nó lm rất nhanh những câu kia. Đề có 1 câu khó kinh, còn mấy câu kia thì cũng ‘’không phải dạng vừa đâu’’, ông thầy này lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng không cho học sinh điểm tuyệt đối, để lm đc câu đó phải có kiến thức vững mới đc.Nó thì làm đc câu khó trên trời đó vì lúc tối nó tình cờ thấy đc, cứ ngỡ khó trên trời như thế này thì kg cho nhưng lại… cho thật, nó thấy hôm nay thật may mắn hoho , còn nhỏ vs các bạn trong lớp thì đang cắn bút không biết giải. Nó liếc nhìn đề của nhỏ, chỉ cho khác số, nó viết ra giấy rồi giải. Xong nó lấy viết bấm 2 cái, đây là ám hiệu riêng của nó với nhỏ khi cần giúp đỡ hoạc là ‘’chép đi’’. Nhỏ canh ông thầy, nhanh chóng liếc qua chép vào nhanh như gió- biệt tài của nhỏ ‘’ chép nhanh theo vận tốc gió’’. Mà nhỏ cũng thật là hên, phía trc là 1 bạn nam khoảng 90kg che hết lại cho nhỏ mặc sức mà chép.
-Hết giờ- ông thầy lên tiếng- nộp bài, bỏ bút xuống nhanh lên
Cả lớp uể oải nộp bài nhìn nhau lắc đầu. Nhỏ vỗ vai nó, hất mặt nói:
-hay thế!
-tao mà! Haha! Nói chơi chứ tao tình cờ gặp rồi nhớ thôi- nó nói
-hên giử trời, bạn tao có khác- nhỏ huých vai nó
Ai cũng nhìn như sinh vật lạ, ai cũng buồn chỉ mình 2 đứa nó vui! Thấy ngại hay sao á mà 2 chị dừng lại rồi chuẩn bị học típ