Bé Câm

Chương 1



Lâm Vãn không ngờ Chu Ngưng lại muốn món "đồ cũ" này.

Địa vị của Omega vốn đã thấp, mà cậu lại còn sống lưu lạc ở một thị trấn nhỏ có tư tưởng lạc hậu, phần lớn người ta đều không thể chấp nhận một Omega đã góa chồng, hơn nữa còn là người câm.

Chu Ngưng không do dự gì mà dẫn cậu đi.

Lúc ấy, con trai nhà họ Tạ trên trấn bị bệnh nặng, dù đã thử đủ hết mọi cách nhưng vẫn không khỏi, cuối cùng không biết người nhà mời một thầy pháp từ đâu ra, nói là bắt buộc phải cưới vợ. Cha của Lâm Vãn nhận lấy sính lễ rồi đưa cậu vào nhà họ Tạ.

Không bao lâu sau, con trai nhà họ Tạ qua đời, nhà họ Tạ liền đổ lỗi cho cậu, nói cậu có tướng khắc chồng. Nhẹ thì dùng lời lẽ thô tục mắng chửi cậu, nặng thì đánh cậu một trận, Lâm Vãn chịu không nổi nữa nên muốn chạy trốn, cậu mới chạy được nửa đường liền bị người ta bắt về, bà Tạ tát cậu một bạt tai ngay trên đường: "Ba của mày đã nhận tiền của nhà tao, thế mà mày còn muốn chạy? Ba mày đã bán mày cho nhà tao! Mày có hiểu không?! "

Lúc này Chu Ngưng xuất hiện, anh bảo vệ Lâm Vãn đang lấy tay che gương mặt bị đánh tới đỏ bừng của mình, anh cau mày hỏi: "Sao bà lại đánh người? "

Bà Tạ lườm anh: "Nó giết con trai tao, tao đánh nó như vậy là quá nhẹ nhàng rồi."

Lâm Vãn yếu đuối, nhát gan, cậu còn không biết nói, người ta nói cái gì cậu cũng không thể phản bác, chỉ có thể lắc đầu trong nước mắt.

Trời sinh cậu có dáng vẻ giống hồ ly, đôi mắt tròn dài, đuôi mắt và hàng lông mày rất đẹp, cộng với vẻ đáng thương của cậu bây giờ, Chu Ngưng khó mà không mềm lòng được.

Anh có thể hiểu được câu chuyện thông qua lời nói hùng hổ của bà Tạ, Chu Ngưng chọn cách tuy đơn giản nhưng lại hiệu quả, đó chính là cho bà Tạ một khoản tiền. Người đàn bà vừa nổi giận đùng đùng vừa rồi khi nhận tiền liền nở một nụ cười vui vẻ.

Chu Ngưng phất tay chuộc lại tự do cho Lâm Vãn.

"Em muốn theo tôi không?" Chu Ngưng hỏi.

Nhìn kỹ lại thì bé câm thật sự rất xinh đẹp, xinh giống như tiên vậy, anh sợ là cậu không đồng ý.

4

Lâm Vãn nghi ngờ nhìn về phía Chu Ngưng, bởi vì từ trước tới giờ chưa có ai hỏi cậu muốn hay không cả. Cậu làm động tác muốn viết chữ, vì không có giấy bút nên Chu Ngưng vươn tay ra làm giấy. Lâm Vãn nắm lấy bàn tay ấm áp khô ráo của anh, sau đó viết lên lòng bàn tay anh: Anh mua tôi, tôi là của anh.

"Không phải... Không phải ý này..."

Chu Ngưng không biết mình phải giải thích như thế nào, bọn họ chỉ mới gặp có một lần, nếu nói tôi muốn cưới em thì còn quá sớm. Vì vậy, hắn chỉ hỏi cậu: "Đi với tôi, được chứ?"

5

Lâm Vãn gật đầu, hai giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống theo cái gật đầu mà chảy xuống.

Lê hoa đới vũ*. Học thành ngữ bao nhiêu năm, lúc nhìn thấy gương mặt của Lâm Vãn, Chu Ngưng mới hiểu được ý nghĩa của câu thành ngữ này.

*梨花带雨 / líhuā dài yǔ: (nghĩa bóng) khuôn mặt đẫm nước mắt của người đẹp

"Cái kia..." Anh có hơi ngạc nhiên nhưng rồi vẫn cố gắng định thần lại, "Đợi sau khi tôi khảo sát dự án ở đây xong, tôi sẽ dẫn em về thành phố, được không? Em có muốn đi không? Ở đó thú vị hơn ở đây nhiều. "

Lâm Vãn lại gật đầu, cậu cho rằng cả đời mình sẽ bị nhốt ở nhà họ Tạ, bây giờ có người dẫn cậu đi, đương nhiên là cậu đồng ý rồi.

"Thật tốt quá!"

Chu Ngưng vui vẻ nắm tay cậu, Lâm Vãn theo bản năng rút tay về, thấy Chu Ngưng có hơi mất mát, cậu lại nhẹ nhàng đặt tay lên lòng bàn tay anh.

Chu Ngưng tạm thời cho cậu ở kí túc xá của mình, với mối quan hệ hiện tại, Lâm Vãn không dám ý kiến gì, cậu coi lời nói của Chu Ngưng như mệnh lệnh mà chấp hành.

Có lẽ cậu vẫn còn sợ anh. Biết Lâm Vãn nhát gan, Chu Ngưng liền dịu dàng mà dỗ dành cậu, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

(truyện chỉ được đăng tại w@pp@t: BBTiu4,  những nơi khác đều là re-up!)

Bình thường anh rất bận, Lâm Vãn thì rất giỏi việc nhà, cậu làm cho nơi Chu Ngưng ở rất ngăn nấp. Từ một góc độ nào đó, dường như bọn họ đang sống trong cuộc sống phân chia công việc trong và ngoài.

Lâm Vãn càng ngày càng thích Chu Ngưng, người đàn ông dịu dàng lại tốt bụng này. Anh nói chuyện với cậu rất nhẹ nhàng, chưa bao giờ hung dữ với cậu, mỗi lần đi làm về còn mang đồ ăn ngon về cho cậu.

Cậu nhìn vào gương nhéo nhéo hai má của mình, đúng là có hơi tròn một chút.

Cậu nghĩ rằng mình đã tìm thấy tình yêu đích thực, nhưng người trong trấn lại không cảm thấy như vậy. Hôm đó, Lâm Vãn đi ra ngoài mua đồ ăn, thấy vậy, liền có người chỉ trỏ sau lưng cậu.

"Nghe nói nó và cái người đến đây khảo sát đang sống chung? Người ở thành phố đúng là cởi mở thật, chưa có giấy tờ gì mà vẫn sống chung. "

"Lần trước tôi có hỏi Chu Ngưng, hắn nói là chia giường ngủ, ai tin chứ? Hắn chỉ muốn chơi đùa thằng kia thôi, bây giờ có người hầu hạ ăn uống, khi nào khảo sát xong hắn nhất định sẽ ném thằng kia ra một góc. Làm giúp việc không được trả lương mà còn ngoan ngoãn nấu cơm cho người ta, đúng là ngu mà. "

"Thằng này bị câm mà, nó không nói hay kêu gào gì đâu, không biết nó có làm cho người ta sướng được không nữa."

"Sướng gì mà sướng chứ, không bị tướng khắc chồng của nó hại là tốt rồi."

Lâm Vãn nghe vậy thì hai tai ong ong, mặc dù cậu bị câm, nhưng cậu không bị điếc, những lời nói kia cứ như những con dao từng nhát từng nhát mà cắt vào tim cậu.

Khi ấy, có một đôi tay che lỗ tai cậu lại, Chu Ngưng ôm cậu vào trong ngực: "Tiểu Vãn, đừng nghe bọn họ nói, không phải như vậy. "

Chu Ngưng đưa cậu lên xe, thấy Lâm Vãn rơi nước mắt, anh luống cuống mà lau nước mắt cho cậu, vừa lau vừa nói, "Không phải như bọn họ nói đâu, nếu em đồng ý, bây giờ chúng ta đi lĩnh chứng. "

Lâm Vãn liều mạng lắc đầu, cậu không có để ý chuyện này.

Cậu há to miệng muốn nói nhưng lại chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ mà người thường không thể nghe được, cậu liều mạng khua tay múa chân. Từ năm sáu tuổi, cậu đã quen với việc không nói gì, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy đau đớn khi mình không thể nói chuyện.

"Đừng lo lắng, đừng lo lắng, bé cưng." Chu Ngưng đưa điện thoại di động cho cậu.

2

Lâm Vãn lau nước mắt, cậu run rẩy dùng ngón tay dính nước mắt của mình đánh chữ lên điện thoại, sau đó cuống quít giơ lên trước mặt Chu Ngưng: "Tôi sẽ không làm anh chết đâu."

Trái tim anh giờ đây cứ như có một con dao cứa vào vậy, Chu Ngưng cố nặn ra một nụ cười khó coi, anh vỗ vỗ lưng cậu mà an ủi cậu, "Tôi biết, tôi biết em không làm tôi chết được. "

2

Nghe vậy, Lâm Vãn cuối cùng cũng có thể an tâm một chút, cậu gõ thêm một dòng khác, "Anh sẽ không ghét bỏ tôi chứ? "

+

"Không bao giờ."

Ngay tại lúc này, Chu Ngưng khẳng định Lâm Vãn không thể tiếp tục sống ở đây nữa, anh muốn từ bỏ dự án bên này.

5

Anh giúp cậu lau sạch nước mắt và mô hôi trên trán, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, đây là chuyện thân mật nhất mà cả hai đã từng làm.

"Ngày mai chúng ta về nhà, được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.