【Phiên ngoại này không liên quan đến nội dung truyện】
Chuyện xảy ra vào một buổi sáng bình thường.
Chu Ngưng thức dậy như thường lệ, anh nhắm mắt mà mò mẫm tìm kiếm Lâm Vãn, anh cố gắng chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của bé vợ nhà mình.
Nhưng nào ngờ, thứ anh chạm vào là một bộ lông.
Chu Ngưng đột nhiên mở mắt ra, anh không thấy Lâm Vãn đâu nhưng thay vào đó, anh thấy một con hồ ly nhỏ màu trắng.
Toàn thân hồ ly là một màu trắng toát, chỉ có hai cái tai là hơi hồng hồng, hồ ly nhỏ nằm cuộn tròn lại như một quả bóng.
Đúng là một "đứa nhỏ" đáng yêu. Chu Ngưng chọc chọc nó, sau đó vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.
Chu Ngưng không nỡ đánh thức nó, anh định đi tìm Lâm Vãn rồi hỏi cậu đã mua con hồ ly nhỏ này từ khi nào.
Anh vừa mới xuống giường thì hồ ly nhỏ liền thức giấc, Chu Ngưng vừa bước vào phòng khách là hồ ly nhỏ liền chạy theo mà xoay vòng bên chân anh.
"Ngoan, anh đi tìm chủ của em cái đã, em chơi một mình trước đi." Chu Ngưng không để ý tới hồ ly nhỏ dưới chân mình, anh đi vòng vòng nhà tìm Lâm Vãn.
Hồ ly nhỏ chạy theo anh, nó cắn chặt ống quần anh không buông, còn gầm gừ kêu anh, tiếng kêu của nó nghe rất đáng thương.
"Được rồi, anh và em ra ban công xem một chút nào."
Chu Ngưng ngồi xổm xuống ôm lấy hồ ly nhỏ, anh đi tìm khắp nhà nhưng không thấy bóng dáng của Lâm Vãn đâu.
Hồ ly nhỏ không chịu ngồi yên trong vòng tay anh, nó cọ tới cọ lui trên ngực anh, Chu Ngưng cho rằng nó sợ nên xoa đầu nó mà an ủi nó.
"Cũng không thèm mang điện thoại theo..."
Chu Ngưng đặt hồ ly nhỏ lên sô pha, anh gãi cằm nó đùa giỡn, "Em có biết chủ mình đi đâu rồi không? "
Hồ ly nhỏ rưng rưng nước mắt gật đầu.
"Ha ha, phải không, em..." Chu Ngưng đang nói thì hơi khựng lại, thế mà hồ ly nhỏ lại khóc.
Sau đó, hồ ly nhỏ giơ một chân lên chỉ vào mình. Giống như là đang nói: Là em, là em.
Chu Ngưng cảm thấy rất kì diệu, giống như bọn họ có thần giao cách cảm vậy, bỗng nhiên anh chợt nãy ra một suy nghĩ.
Mặc dù suy nghĩ này rất khó tin, nhưng nhìn đôi mắt đẫm nước mắt của hồ ly nhỏ, anh khàn giọng gọi, "Tiểu Vãn? "
Hồ ly nhỏ òa khoác chạy nhào vào lòng anh, dùng đôi chân nhỏ nhắn của mình ôm lấy cổ anh.
Cảm xúc từ sợ hãi chuyển thành đau lòng, nếu anh không nhận ra thì Lâm Vãn sẽ sợ hãi biết bao nhiêu.
"Đừng sợ, đừng sợ, không sao cả, không sao cả. "
Chu Ngưng xoa xoa cái đầu nhỏ đầy lông của cậu, một lúc lâu sau anh mới đặt cậu xuống.
Anh nhìn trái nhìn phải, không biết là nên an ủi mình hay nên an ủi Lâm Vãn nữa, "Không sao đâu, em như vậy cũng rất đẹp. "
"......"
Đột nhiên người lại biến thành hồ ly, anh không biết phải làm thế nào thì Lâm Vãn mới trở lại hình dạng ban đầu được, không ai có thể giúp bọn họ, bây giờ bọn họ chỉ có thể buồn bực mà nhìn nhau.
"Em ở nhà một mình anh không yên tâm, anh sẽ mang em đi làm, sau đó anh sẽ bảo Tiểu Đinh hẹn cho anh một vài chuyên gia y tế, xem bọn họ nói như thế nào."
Mặc dù Chu Ngưng đã đoán được mấy chuyên gia đó sẽ bảo anh đến khoa tâm thần kiểm tra, nhưng anh vẫn phải thử.
Anh đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, anh tắm nước lạnh để cố chứng minh rằng đây là thật chứ không phải là mơ.
Khi anh đi ra, Lâm Vãn cố gắng dùng bút mà viết lên những dòng chữ: Em biến thành hồ ly rồi anh có còn yêu em không?
Anh bế cậu lên rồi đặt lên vai mình, "Đi thôi, cảm giác đưa vợ đi làm thật tuyệt vời."
Mãi cho đến giữa trưa mà Chu Ngưng vẫn luôn bồn chồn không yên, anh vẫn không thể tin vợ mình thế mà lại biến thành một nhúm lông bù xù thế kia.
Lâm Vãn vẫn rất lạc quan, dù sao Chu Ngưng nói rằng cho dù như thế nào đi nữa anh vẫn luôn yêu cậu, cho nên cậu không còn buồn hay lo lắng gì cả.
Sau khi biến thành hình hài này, cậu như bước vào một thế giới mới vậy, Lâm Vãn sẽ chạy nhảy trong phòng làm việc, sau đó sẽ cọ cọ vào bắp chân của Chu Ngưng, hoặc là nằm sấp trên chân anh, yêu cầu anh chạm vào mình.
Khi thấy Chu Ngưng đang làm việc, cậu sẽ ngoan ngoãn mà nằm trên sofa nghịch ống đựng bút.
"Anh Ngưng, đã đến giờ hẹn ăn trưa với giám đốc Trần rồi." Đinh Xán đi vào gọi anh thì thấy có một cái bánh b.ao trắ.ng nõn nằm trên sofa, "Wow! Anh lấy con này ở đâu ra vậy?! "
"Là hồ ly, hồ ly đẹp nhất, thông minh nhất cũng như đáng yêu nhất trên thế giới."
Chu Ngưng nhớ ra mình phải đi công việc, anh lo lắng nhìn Lâm Vãn, "Được... Vậy thì cậu trông... hồ ly nhỏ giúp tôi nhé"
Anh đi tới xoa xoa lỗ tai nhỏ của Lâm Vãn, "Chỗ đó không được mang thú cưng vào, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh, anh sẽ về nhanh thôi. "
"Thú cưng mới của anh trông đáng yêu thật." Đinh Xán vội vàng ôm lấy hồ ly nhỏ.
Nếu bây giờ anh nói "Đây không phải là thú cưng, đây là vợ tôi", thì chắc chắn Đinh Xán sẽ kêu anh đi kiểm tra thần kinh. Vì thế Chu Ngưng thở dài, anh dặn dò đôi câu rồi rời đi.
"Anh Ngưng cứ yên tâm!"
Chu Ngưng nào biết anh vừa rời đi là Đinh Xán bắt đầu táy mấy tay chân, cậu ấy nâng chân Lâm Vãn lên: "Bé cưng à, để anh xem em là đực hay cái... Ồ, ra là đực! "
Lâm Vãn đạp chân giãy giụa, cũng may Đinh Xán không phải là người cố chấp, thấy hồ ly nhỏ khó chịu thì cậu ấy liền buông tay ra.
Lâm Vãn nhảy sang một bên, cuộn tròn mình lại rồi nhìn Đinh Xán bằng một cặp mắt đề phòng.
"Em trông đáng yêu như vậy sao lại hung dữ vậy chứ." Đinh Xán ôm lấy hồ ly nhỏ không có khả năng phản kháng, "Em đói bụng chưa, anh Tiểu Đinh đưa em đi ăn nha. "
Buổi sáng Lâm Vãn đã ăn không ít đồ ăn vặt, cho nên bây giờ cậu không đói cho lắm, cậu lắc lắc đầu từ chối. Đinh Xán hiểu ý, cậu ấy xoa đầu cậu rồi nói, "Được rồi, anh đi kiếm đồ ăn cho em đây. "
Đinh Xán đi tìm quanh văn phòng của Chu Ngưng nhưng không tìm thấy thứ có thể cho hồ ly nhỏ ăn.
Lúc nhỏ Đinh Xán hay nghe người ta kể chuyện "Hồ ly ăn gà", cho nên cậu ấy gọi điện thoại cho căng tin công ty, "Mang chút thịt gà lên đi... cà ri? Không cần cà ri. Không phải tôi ăn.... cứ để sống đi, tôi cho hồ ly nhỏ ăn. "
Dì ở căng tin cũng không khách sáo gì mà đưa hẳn nguyên một con gà lên.
Hồ ly nhỏ trốn trong góc tường, cậu sợ hãi mà nhìn con gà trước mặt mình.
Đinh Xán đặt gà trước mặt cậu, "Lại đây ăn đi! Thôi nào, đừng yếu đuối như vậy chứ! "
Lâm Vãn cuộn mình thành một quả bóng.
"Hồ ly không ăn gà thì gọi là hồ ly gì nhỉ?"
Đinh Xán lên mạng tìm kiếm xem hồ ly ăn cái gì, sau đó cậu ấy lập tức ôm Lâm Vãn lên, "Đi thôi, anh đưa em tới một nơi. "
Lâm Vãn có dự cảm không lành.
Đinh Xán dẫn Lâm Vãn về nhà mình, Chu Độ vừa mới rời giường nên tóc tai vẫn còn lộn xộn, hắn liếc mắt nhìn bọn họ một cái, "Sao em về rồi? Em lôi thứ này ở đâu ra vậy? "
"Thứ này là thứ gì, đây là hồ ly." Đinh Xán đặt Lâm Vãn xuống đất, "Đây là thú cưng của anh Ngưng, anh ấy nhờ em trông hộ. "
"À, nhưng sao em lại về nhà?"
Chu Độ đi tới, hắn không để ý tới hồ ly nhỏ dưới chân mình, hắn sờ tới sờ lui trên người Đinh Xán.
Lâm Vãn xấu hổ cúi đầu xuống, cậu thấy may mắn khi mình là một con hồ ly, nếu không khi chứng kiến cảnh thân mật này mặt cậu sẽ đỏ bừng lên mất.
Đinh Xán thản nhiên nói, "Em không biết nên cho nó ăn gì, trên mạng nói nó có thể ăn thức ăn cho chó, cho nên em mang nó về đây. Hơn nữa em còn có thể gặp anh nữa. "
Chu Độ không quan tâm đến vế trước mà Đinh Xán nói, hắn chỉ quan tâm vế sau. Hắn ôm gáy Đinh Xán nói, "Anh cũng nhớ em, em có muốn..."
"Đừng. Em phải quay lại công ty trước khi kết thúc giờ nghỉ trưa, em cho nó ăn rồi sẽ đi liền."
Lâm Vãn thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cậu còn đang đau đầu suy nghĩ xem khi hai người này thân mật thì mình nên trốn ở đâu.
"Tiểu Hổ đâu?"
"Đang ở bên kia ăn cơm, nếu không thì sao nó lại im lặng như vậy chứ."
Tiểu Hổ là con cún mà Chu Độ nuôi, nó khá ngốc nghếch và rất thích ăn cơm.
Đinh Xán dẫn Lâm Vãn qua, Lâm Vãn đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, thì ra là Đinh Xán cho cậu ăn thức ăn cho chó thật.
Cậu liều mạng từ chối, nhưng một con thú bốn chân đáng thương như cậu làm sao có thể thoát khỏi con người đang nhiệt tình muốn cho cậu ăn cơm được chứ.
Đinh Xán đi tới bên cạnh Tiểu Hổ rồi đá vào bát thức ăn, "Nào, Tiểu Hổ, chia cho em trai chú một ít đồ ăn xem nào. "
"Ăn đi hồ ly nhỏ, đây chính là thức ăn cho chó hoàng gia đó."
Lâm Vãn:...
Tiểu Hổ:...
Hình như Tiểu Hổ rất thích người bạn mới này, theo góc nhìn của một con cún thì Lâm Vãn trông như một con vật, nhưng lại không giống một con vật cho lắm, tóm lại là trông rất kỳ diệu.
Tiểu Hổ không thèm ăn cơm nữa mà chỉ muốn dính vào Lâm Vãn.
Đột nhiên có một con cún to xác nhào về phía mình, Lâm Vãn sợ hãi giậm chân bỏ chạy, Tiểu Hổ ở phía sau vui vẻ đuổi theo.
Mắt thấy mình sắp bị đuổi kịp, Lâm Vãn nhảy lên người Chu Độ, cậu đáng thương nhìn hắn, bám lấy quần hắn gian nan muốn leo lên.
Chu Độ ôm Lâm Vãn lên, nhẹ nhàng đá Tiểu Hổ, "Vừa mới tới mà chú đã dọa người ta rồi. "
Tiểu Hồ bị đá thì buồn bực nhìn chủ mình, nhìn một lúc thì tất cả sự buồn bực của nó đều chuyển thành thèm ăn.
Lâm Vãn: Ngao... ngao.... ngáo.....
Chu Độ bắt chước hồ ly nhỏ: Ngao..... ngao.... ngáo?
Lâm Vãn: Ngao... ngao.... ngáo... ngao...
Bình thường Chu Độ khá ngốc nghếch nhưng không hiểu sao vào thời điểm mấu chốt lại thông minh kinh hồn, "Hiểu rồi, nó nói nó không đói. "
Lâm Vãn cảm động đến nỗi rơi nước mắt.
Được cho ăn gà sống và thức ăn cho chó, còn bị chó đuổi theo đòi kết bạn nữa chứ, nếu như không phải bị biến thành hồ ly, thì có lẽ cả đời này cậu sẽ không có cơ hội trải qua những chuyện này.
Sau khi lăn lộn suốt một buổi, Lâm Vãn mệt mỏi mà ngủ thiếp đi trong lòng Chu Độ.
Chu Độ rất thích hồ ly nhỏ, hắn sờ so.ạng đủ nơi trên người cậu, có vài chỗ mà bộ lông cậu bị nhô lên, hắn vuốt tới khi nào nào chỗ đó xẹp xuống mới thôi.
"Chu Ngưng tìm đâu ra một con vật đáng yêu như vậy chứ, em có cảm thấy nó rất giống hồ ly nhỏ không?"
Đinh Xán ngẩn người nhìn hắn, "Thì nó là hồ ly nhỏ mà. "
"Anh nói Lâm Vãn."
"À. " Đinh Xán gật gật đầu, cậu ấy vô thức nói, "Có hơi giống, chắc là hay đi theo chủ nên mới như vậy. "
Chu Độ nhớ đến ánh mắt của Lâm Vãn khi nhìn mình, hắn cười nói, "Lâm Vãn cũng không giống thế này cho lắm. "
Buổi chiều Đinh Xán trả Lâm Vãn cho Chu Ngưng, Lâm Vãn thấy Chu Ngưng thì vui vẻ nhảy nhót, cậu chạy tới đòi ôm.
Đinh Xán nhìn bọn họ một người một hồ ly ôm nhau thật chặt, hơn nữa anh Ngưng của cậu ấy còn nhìn hồ ly nhỏ một cách rất thâm tình nữa.
Không hiểu sao trong đầu cậu ấy lại xuất hiện hai chữ "ân ái", cậu ấy vội vàng lắc đầu, quăng suy nghĩ vô lý này ra sau đầu.
Đinh Xán vừa đi, văn phòng liền biến thành thế giới hai người của bọn họ.
Lâm Vãn không kiêng nể gì mà quấn lấy Chu Ngưng, dùng đuôi mình quấn lấy cổ chân anh, nhảy lên đầu gối anh làm nũng, dùng cái mũi ướt át cọ cọ vào anh.
Chu Ngưng khó mà kiềm chế trước bé vợ tăng động nhà mình, bỗng nhiên trong đầu Chu Ngưng nảy lên một suy nghĩ xấu xa.
Lâm Vãn vẫy vẫy đuôi trông chẳng khác gì một cái quạt nhỏ.
"Ôm đầu!"
Việc này có hơi khó khăn, Lâm Vãn giơ hai chân của mình lên, cậu cố gắng ôm lấy đầu mình.
"Ngoan quá." Chu Ngưng hớn hở nói.
Lâm Vãn: Em không phải là hồ ly thật nhưng em thấy anh chẳng khác gì một con cún cả.
Lâm Vãn nằm trên đùi Chu Ngưng mà đáng thương nhìn anh, quả nhiên mệnh lệnh tiếp theo của Chu Ngưng rất phù hợp với mong muốn của cậu, "Hôn anh. "
Khuôn mặt của hồ ly nhỏ nỡ một nụ cười rực rỡ: Ngao ngáo!
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Một ngày bận rộn cứ thế mà trôi qua, cơ thể xảy ra biến hóa lớn như vậy, Chu Ngưng sợ Lâm Vãn sẽ sợ hãi, nhưng nào ngờ cậu lại chẳng sợ chút nào
Cậu ỷ mình có bộ lông dày nên không thèm đắp chăn, cứ thế mà cuộn tròn lại ngủ say.
Chu Ngưng đã nhiều lần suy nghĩ tới kết quả tồi tệ nhất, đó chính là phải sống với một con hồ ly tới hết phần đời còn lại, cũng may là tình yêu của anh dành cho Lâm Vãn rất kiên định.
Anh suy nghĩ một hồi thì chìm vào giấc ngủ, trong lúc ngủ có một cánh tay quấn lấy cổ anh, Lâm Vãn đáng thương nhích lại gần anh, "Chu Ngưng, em lạnh..."
Lạnh sao? Chu Ngưng vội vàng đắp chăn cho cậu, anh quấn chặt cậu vào chăn rồi ôm cậu đi ngủ.
Hai giây sau, Chu Ngưng mở to mắt ra nhìn chằm chằm Lâm Vãn đang ngủ say.
Em trở lại rồi.
Lời tác giả:
Ngày hôm sau, Chu Độ: Chú cho anh mượn hồ ly nhỏ của chú hai ngày đi.
Chu Ngưng (vui vẻ) (chỉ vào Lâm Vãn): Thật ra hồ ly nhỏ ngày hôm qua là Tiểu Vãn biến thành, bây giờ em ấy biến trở lại rồi.
Chu Độ (giơ nắm đấm lên): Không cho mượn thì không cho mượn! Chú muốn lừa kẻ ngốc à!