Nếu như lần trước anh vì nước mắt của Lâm Vãn mà đau lòng cho cậu, thì bây giờ không có một giọt nước mắt nào có thể dập tắt ngọn lửa đang cháy rực trong anh.
Trong không gian chật hẹp, mùi pheromone vượt quá tiêu chuẩn không ngừng tác động đến tâm trí anh.
Cây kim tiêm nằm yên trong lòng bàn tay của Lâm Vãn, cậu khó hiểu mà nhìn anh, giống như đang nói: Sao anh không giúp em, em đang rất khó chịu.
Lần trước khi giúp cậu tiêm xong, Chu Ngưng cảm thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn, bây giờ Lâm Vãn tới tìm anh giúp đỡ chính là sự tin tưởng mà Lâm Vãn dành cho anh.
Bây giờ anh đang rất muốn nói là không cần thuốc ức chế, có một cách có thể làm dịu đi kỳ phát tì.nh mà không cần thuốc. Nhưng mắt thấy tay Lâm Vãn cầm thuốc ức chế đưa cho mình, anh muốn nói nhưng lại thôi.
Thị trấn nhỏ kia có rất ít Omega, Lâm Vãn là một sự tồn tại khác thường. Không ai dạy cho cậu nếu đến kỳ phát tì.nh thì phải làm thế nào, người khác nói cậu dâ.m đãng, nên cậu không muốn cho người khác thấy dáng vẻ xấu hổ khi đó của mình. Bây giờ cậu chủ động đi tìm Chu Ngưng đã là sự tiến bộ rất vượt bậc rồi.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của cậu, Chu Ngưng quyết định sau này sẽ từ từ dạy cậu, anh nhận lấy kim tiêm rồi nói với cậu, "Đưa tay ra. "
Lâm Vãn ngoan ngoãn xắn tay áo lên, chưa kịp đưa tay cho anh thì đột nhiên cậu cảm thấy sau gáy mình rất ngứa. Cậu vươn tay ra sau gáy mà gãi gãi, càng gãi lại càng thấy ngứa, thấy Lâm Vãn dùng sức gãi thật mạnh, Chu Ngưng đưa tay ngăn cậu lại, "Đừng gãi nữa, lát nữa sẽ chảy máu đó. "
Lâm Vãn rê.n rỉ trong đau đớn.
"Ngứa... Ngứa sao? Để anh xem..."
Trên cái cổ trắng nõn của Lâm Vãn có một đường màu đỏ rất rõ ràng. Phía trên còn có mấy dấu ngón tay hằng lên, Chu Ngưng cảm thấy chúng rất đẹp mắt. Vì khó chịu nên Lâm Vãn vặn vẹo cổ, pheromone xông thẳng vào mũi Chu Ngưng, Chu Ngưng vô thức mà dán môi mình vào chỗ đó.
Vợ khó chịu như vậy, chỉ tiêm thôi thì làm sao mà hết nhanh được.
Ý nghĩ này xâm chiếm toàn bộ não của Chu Ngưng, Chu Ngưng vỗ vỗ chân, khàn giọng nói, "Ngồi lên đây..."
Lâm Vãn có hơi chần chờ một chút nhưng cậu vẫn nghe lời anh. Cậu ngồi xuống đùi anh, mặt đối mặt nhìn anh, anh cho Lâm Vãn một cái ôm ấm áp, sau đó dùng răng cắn thẳng vào tuyến thể của cậu, rót pheromone của mình vào trong.
Cơn đau đột ngột ập tới, Lâm Vãn muốn trốn khỏi nó, dục. vọng chiếm hữu xâm chiếm toàn bộ dây thần kinh của Chu Ngưng, Chu Ngưng đè bả vai cậu lại, không cho cậu nhúc nhích, Lâm Vãn bị hành động của anh dọa cho sợ hãi.
Cậu không chạy thoát được nên chỉ có thể mặc cho anh đánh dấu mình, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống. Chu Ngưng là người rất dịu dàng, anh chưa bao giờ lớn tiếng với cậu, nhưng sao bây giờ lại làm ra hành động thô bạo như vậy chứ?
Cậu có thể cảm nhận được sự áp bức và chiếm hữu trên người Chu Ngưng, Chu Ngưng làm cho cậu rất sợ. Lâm Vãn vừa đau vừa tủi thân, cậu giống như một con thỏ yếu ớt mà nằm sấp trên vai anh.
Chu Ngưng đánh dấu xong thì liếm liếm nơi tuyến thể, nơi đó vốn đã nhạy cảm mà còn bị đối xử như vậy, Lâm Vãn run rẩy không ngừng.
Lâm Vãn thấy Chu Ngưng dịu dàng đã quay về cậu càng khóc dữ dội hơn. Chu Ngưng dỗ dành cậu một lát rồi mới hỏi: "Em thấy ổn hơn chưa? "
Vừa rồi sự chú ý của cậu đều để lên việc Chu Ngưng cắn cậu, bị hỏi như vậy cậu mới phát hiện ra cơ thể mình không còn nóng nữa, đánh dấu tạm thời có tác dụng rất nhanh, kỳ phát tì.nh tạm thời dịu đi.
Thì ra là anh đang giúp cậu, Lâm Vãn bối rối gật đầu, mặc dù cách làm này rất kỳ lạ, nhưng bây giờ vùng gáy của cậu rất ấm áp, rất thoải mái.
"Vậy thì tốt rồi." Chu Ngưng nhéo nhéo khuôn mặt của cậu, rồi lau sạch nước mắt trên mặt cậu, "Vừa rồi em có sợ không? "
Lâm Vãn gật đầu, sau đó lập tức xua tay ý bảo mình không sao. Vừa rồi cơ thể cậu rất khó chịu, nhưng chỉ một lúc thôi là Chu Ngưng đã xua tan đi sự khó chịu của cậu, cậu thấy anh thật sự rất lợi hại.
"Sau này... đừng sử dụng thuốc ức chế nữa được không? Để anh đánh dấu em được không? "
Lâm Vãn cong ngón trỏ, sức chịu đựng của Chu Ngưng trước pheromone rất mạnh, cảm giác ổn định không thể diễn tả được lan ra khắp cơ thể anh, anh cảm thấy có hơi choáng váng.
Lâm Vãn chỉ vào gáy mình: Sau này anh sẽ cắn ở chỗ này sao?
"Đúng rồi."
"Kết hôn chỉ đại diện cho việc mối quan hệ của chúng ta được pháp luật bảo vệ, đánh dấu xong, em sẽ hoàn toàn thuộc về anh. Nhưng đây chỉ là tạm thời thôi, cho nên mỗi lần Tiểu Vãn phát tình, anh phải làm cái mới. "
Lâm Vãn nhìn anh nửa hiểu nửa không, nhưng cậu có thể thấy được sự vui vẻ của Chu Ngưng khi đánh dấu mình, Chu Ngưng vui vẻ thì cậu cũng sẽ vui vẻ.
Cứ như vậy, Lâm Vãn mệt mỏi ngủ thiếp đi trong lòng Chu Ngưng. Chu Ngưng bế cậu lên giường, anh dịu dàng cọ cọ chóp mũi mình vào chóp mũi cậu, anh dịu dàng nói: "Khi em lớn thêm một chút nữa, chúng ta sẽ không dừng lại ở việc đó không đâu. "
Đây là lần đầu tiên Lâm Vãn ngủ tới gần mười giờ mới dậy, trên gáy tràn đầy mùi hương của Chu Ngưng, cậu muốn xoa cho nó vơi đi nhưng lại không được, giống như một con mèo xoay vòng vòng như thế nào cũng không bắt được đuôi mình.
Trong lúc cậu ngây người thì bên ngoài có tiếng động, cậu còn tưởng là Chu Ngưng đi làm về mà đi chân trần ra ngoài đón anh.
Cậu chỉ mặc một cái áo sơ mi trên người, thấy ngoài cửa là một người đàn ông xa lạ nên cậu liền trốn ra sau tủ.
"** má! Cậu là ai vậy? "
Mặc dù người bên ngoài nói chuyện hơi thô t.ục nhưng hắn vẫn đưa tay mà che mắt mình lại.
"Nói chuyện đi, cậu bị câm à?...... Này, nếu cậu không nói gì thì tôi mở mắt ra nha. "
Một lúc sau người đàn ông mở một ngón tay ra thì thấy Lâm Vãn đã ăn mặc gọn gàng, cậu ngoan ngoãn đứng cách hắn hai mét.
"Có phải cậu là người tự ý kết hôn với Chu Ngưng không?"
Mặc dù người này hỏi hơi kỳ nhưng đúng là bọn họ đã kết hôn rồi, Lâm Vãn nhìn người có gương mặt hơi giống Chu Ngưng rồi gật đầu. Người đàn ông ồ một tiếng, "Tôi là anh trai của nó, tôi là Chu Độ. Nó có ở đây không? "
Lâm Vãn khua tay múa chân: Anh ấy đi làm rồi.
Bây giờ Chu Độ mới nhận ra gì đó, hắn nghi ngờ nhìn cậu rồi hỏi, "Cậu bị câm thật à? Vậy cậu có nghe tôi nói không? "
Lâm Vãn lại gật đầu.
"Được rồi." Chu Độ ngồi xuống sô pha, "Lấy cho tôi xem chứng chỉ kết hôn của hai người đi. "
Hắn vẫn không tin em trai của hắn lại kết hôn nhanh đến như vậy.
Chu Ngưng là do một tay hắn nuôi lớn, khi Chu Ngưng trưởng thành rồi hắn mới ra nước ngoài làm việc. Gần đây hắn muốn giới thiệu cho em trai mình mấy cô gái đẹp ngoại quốc, nào ngờ thằng em mình lại nói là đã kết hôn rồi, Chu Độ sợ hãi mà bay về xem một chút.
Chu Ngưng bảo vệ Lâm Vãn quá tốt, ngoại trừ lúc đi ra ngoài mua đồ thì cậu chưa bao giờ gặp người lạ, lại càng không có người đến nhà bọn họ, anh trai của Chu Ngưng là người đầu tiên mà cậu tiếp xúc.
Đối mặt với một người quan trọng như vậy, cậu lo lắng mà muốn thể hiện mặt tốt của mình ra, cậu căng thẳng mà đưa cái hộp nhỏ cho Chu Độ.
"Lâm Vãn..."
Chu Độ đọc tên trên chứng chỉ kết hôn, "Trước khi quen Chu Ngưng, cậu đã có rất nhiều bạn trai rồi đúng không?"
Lâm Vãn không giống trai ngoan, trông cậu rất quyến rũ, em trai hắn vẫn luôn điềm đạm nhưng đột nhiên lại kết hôn nhanh chóng như vậy, Chu Độ khó mà không nghĩ nhiều.
Lâm Vãn lo sợ, cậu run rẩy đánh chữ lên màn hình điện thoại, Chu Độ nhìn chữ trên màn hình sau đó nói.
"Ý cậu là cậu đã từng kết hôn nhưng Chu Ngưng là tình đầu của cậu?" Chu Độ cười lạnh, hắn càng ngày càng cảm thấy người này không đáng tin chút nào cả, "Cậu đã kết hôn rồi nhưng nó lại là tình đầu của cậu. "
Lâm Vãn sốt ruột muốn giải thích, nhưng cậu càng vội vàng thì lại không thể biểu đạt được những gì mà mình muốn nói, Chu Độ xua tay, muốn thử xem cậu ngốc thật hay là đang giả ngốc, hắn ngập ngừng nói:
"Dù sao cũng đã kết hôn rồi nên tôi không nói gì nữa. Nhưng tôi cũng đã tìm được vài đối tượng kết hôn cho Chu Ngưng... Alpha cấp S như nó cưới nhiều người là chuyện bình thường, cậu không có ý kiến gì chứ? "
Sắc mặt Lâm Vãn bắt đầu thay đổi, cậu cố nén nước mắt mà cúi đầu gõ chữ, Chu Độ đang nghi ngờ có phải nhóc câm trước mặt đang chửi mình hay không.
Tuy nhiên, trên điện thoại chỉ có một dòng ngắn ngủi, Lâm Vãn kiên định nhìn hắn, bởi vì cậu tin tưởng anh nên mới có thể tự tin nói ra những lời này:
Anh ấy sẽ không làm như thế. Chu Ngưng từng nói, anh ấy chỉ thích một mình tôi.