Sáng ngày hôm sau, Trần Huyên đúng giờ bước chân lên tàu điện ngầm, theo thói quen mà nghịch điện thoại.
Cậu miệt mài tải ảnh Corgi về máy, dự định đến giờ làm sẽ dùng một núi ảnh chó đè bẹp trái tim sếp tổng.
Chờ đã…
Trần Huyên bỗng chốc cứng đờ, cái cảm giác ngày hôm qua lại ùn ùn kéo tới.
Hơn nữa ánh mắt càng lúc càng càn rỡ, thậm chí còn mang theo hàm ý nghiên cứu.
Khoan khoan, mông đực rựa thì có gì hay mà nghiên cứu?! Tên này bị biến thái thật à?
Mà sao càng lúc cậu càng thấy quỷ dị thế này, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu trên bờ mông đã bắt đầu chuyển sang bất mãn.
Nhìn cho đã rồi mà còn bất mãn?! Uất ức vì đề án gấu bông Corgi bị bác bỏ bỗng nhiên xông lên đầu, dựa vào đâu cơ chứ!
Trần Huyên đột ngột xoay người, vận dụng toàn bộ sự tức giận để tìm kiếm chủ nhân của ánh mắt kia.
Nhưng tới khi bốn mắt chạm nhau, Trần Huyên bỗng trợn tròn mắt.
“Hồ, Hồ, Hồ, Hồ tổng?!”
Sếp tổng giương khóe miệng, cười gằn: “Cậu đang đánh mạt chược đấy à?”
Trần Huyên nghĩ thầm, cậu dám đánh ông chủ ư? Cậu không dám!
Sau khi xuống khỏi tàu điện ngầm, Trần Huyên như thằng ở đi sau mông ông chủ, suy nghĩ lâu ơi là lâu, rốt cuộc cậu đánh liều mà hỏi: “Hồ tổng, ban nãy anh có cảm nhận được ánh mắt kỳ quái nào không?”
Sếp tổng dừng bước, từ trên cao nhìn xuống cậu, ngoài cười nhưng trong không cười mà chỉ chỉ chính mình: “Tôi.”
Ai cơ?!
Trần Huyên không đỡ nổi đáp án này: “Hồ, Hồ tổng, tôi không phải có ý đó, không nhận ra anh là lỗi của tôi. Tôi không có ý nói anh, là tên biến thái cơ, hắn cứ nhìn chằm chằm…” Nói đến đây, đột nhiên Trần Huyên khó mở miệng.
“Nhìn chằm chằm mông cậu?” Sếp tổng chẳng thèm kiêng kỵ gì mà nói: “Vẫn là tôi.”
Hắn đi sượt qua vai Trần Huyên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không ngờ cậu đánh giá tôi cao như vậy đấy.”
Chờ, chờ một chút! Trần Huyên nhất thời khóc không ra nước mắt.
Mama nói chí phải, năm tuổi kiểu gì cũng gặp vận xui.
(chú thích: hồ-胡 đồng âm với ù-和, tổng-总 đồng âm với tổng-縂; bộ khung xanh mạt chược gồm: tổng-縂, văn-筒, sách-索, vạn-萬)