Bé Chân Ngắn Và Quý Ngài Cuồng Bóng Lông

Chương 13



Lần thứ 10 được ngồi trên xe của sếp, Trần Huyên vẫn miệt mài không ngừng chào hàng gấu bông Corgi.

Sếp tổng liếc mắt nhìn Trần Huyên đang sống động như thật miêu tả cảnh ụp mặt vào mông Corgi sướng nhường nào, rốt cuộc cũng mở miệng: “Cậu đến nhà tôi biểu diễn thử cho tôi xem, xem có sướng như lời cậu miêu tả không.”

“Không thành vấn đề, cam đoan bằng cả cơ thể của tôi.” Trần Huyên vỗ vỗ ngực, trong lòng đắc ý lắm, muốn đăng đường nhập thất ngay và luôn.

Trần Huyên mang theo tâm tư thầm kín mà bước vào phòng ngủ của sếp, còn sếp tổng chưa chi đã tháo cà vạt ra rồi: “Đấy, biểu diễn cho tôi xem nào.”

“Anh xem, giả sử cái giường này được xếp đầy gấu bông Corgi ——”

Trần Huyên bỗng nhiên tắt đài, lông trên người dựng đứng hết cả lên: “Anh, anh đây là…”

“Ở đây chẳng phải có sẵn Corgi rồi hay sao?”

Sếp tổng thở dài một hơi, không chọc ghẹo Trần Huyên Huyên sắp bị dọa phát khóc nữa, kéo cậu tới rồi chỉ chỉ chính mình: “Những gì em nói tôi đều hiểu, bởi vì tôi chính là một tên cuồng bóng lông.”

“Tôi thừa nhận ban đầu tuyển em vì trông em rất thích mắt.” Sếp tổng nói tiếp: “Thế nhưng bây giờ tôi không muốn gấu bông Corgi đầy giường nữa, tôi lại càng không muốn những người khác có được chúng. Tôi chỉ cần một con duy nhất mà thôi, em hiểu chưa?”

“Nếu như em vẫn còn chưa hiểu, chúng ta có thể ——”

“Hiểu hiểu hiểu!” Trần Huyên nghĩ, dẫu thần tiên có mang một cặp ‘chân dài tới nách’ đến để đổi lấy sếp nhà mình, cậu cũng nhất quyết không đổi.

“Au —— em có biết hôn không đấy… đừng có gặm, đau, Trần Huyên Huyên, em là chó đấy à?!”

Trong phòng chỉ có một luồng nguyên khí dồi dào đáp lại —— “Em là chó thật mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.