Bé Chân Ngắn Và Quý Ngài Cuồng Bóng Lông

Chương 8



Kết quả, Trần Huyên quẩy nhanh đến mức phải vịn tường để về công ty, còn một giây cuối cùng thì vừa kịp dập vân.

Về chỗ ngồi cho tiêu cơm, Trần Huyên vừa vuốt ve cái bụng tròn xoe, vừa đắc chí mà nghĩ, lâu lắm rồi mới được ăn no. Tuy rằng kế hoạch giảm béo bị phá sản, nhưng coi bộ Hồ tổng cũng là người tốt đấy nhỉ.

Đang thầm khen ngợi ai kia, thì một cú điện thoại bắt Trần Huyên ‘no không đi được’ phải bò lên văn phòng của sếp tổng.

Vừa bước chân vào phòng, đến một câu chào hỏi cũng không có, chưa chi sếp tổng đã giao việc cho cậu: “Trần Huyên Huyên, năm giống chó này được đấy, hoàn thiện lại rồi đưa cho tổ thiết kế nhé, tôi đã bàn giao xong cho bên đấy rồi.”

Nể tình hắn vừa mời mình một bữa no căng, Trần Huyên mặc kệ hắn muốn gọi là gì cũng được, thế nhưng vừa nhận lại tập hồ sơ, Trần Huyên cảm thấy mình nhất định phải làm cho ra lẽ.

“Hồ tổng!” Trần Huyên gằn từng chữ một: “Tại sao không làm gấu bông Corgi?”

Sếp tổng có chút buồn cười: “Chẳng tại sao cả, không làm thì không làm thôi.”

“Dựa vào đâu cơ chứ?” Trần Huyên đặt mông ngồi xuống, tiếp tục gằn từng chữ một: “Corgi, không, được, ở, điểm, nào? Tại, sao, không, làm, Corgi?”

Tiếp đó Trần Huyên bắt đầu bài diễn thuyết dài 30 phút, phân tích từ tính cách đến phẩm chất của Corgi, nào là chân ngắn đáng yêu nào là cái mông tròn tròn.

“Với lại nhé! Tuy gấu bông của công ty mình là hàng chất lượng cao, nhưng nếu có thêm mẫu Corgi, thì sẽ gia tăng được số khách hàng quen thuộc.”

Sếp tổng rất có hứng thú, khoanh tay nhìn cậu: “Giải thích xem nào?”

“Hồ tổng, anh thử nghĩ mà xem, nếu anh có một con gấu bông Corgi…” Trần Huyên khoa tay mua chân: “Có phải ngày nào anh cũng muốn bóp mông nó đúng không? Hoặc úp mặt vào đấy? Vậy thì lông gấu rất hay bị rụng, đến lúc đấy người ta sẽ quay lại để mua một con mới. Hơn nữa Corgi đáng yêu như thế, mông mẩy như thế, biết đâu có người còn mua đầy một giường, sờ hết con này đến con khác ấy chứ.”

“Tôi không tham như thế.” Sếp tổng nhếch khóe miệng: “Tôi chỉ cần một con là đủ rồi.”

“Tôi đang nói khách hàng! Kiểu gì chẳng có người mắc hội chứng cuồng bóng lông.”

Sếp tổng gật đầu: “Tôi thấy cậu nói rất có lý.”

Trần Huyên nhìn hắn đầy mong chờ, sếp tổng khẽ mở cánh môi mỏng, chân thành nói rằng: “Tôi không thể để cho kẻ khác có cơ hội đấy được.”

Trần Huyên: “…” Cái, cái gì cơ?! Ông chủ nói chuyện có tình có lý chút được không hả?!

Nhưng hiển nhiên là… không được.

Ngày hôm đó nhà thiết kế được chiêm ngưỡng cậu trợ lý hồn bay phách lạc.

Sau khi bàn giao xong tư liệu, trợ lý giám đốc thở dài một hơi, mới đi được hai bước bỗng quay đầu lại hỏi: “Chẳng lẽ Corgi không đáng yêu à?!”

Nhà thiết kế: “…” Tui có thể nói thật là tui sợ chó không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.