Bé Chanh Siêu Chua

Chương 12



Cố Ninh nhìn Trần Tùng, đầu óc bị đơ một lúc. Cô ngu nga ngu ngơ ngẩng đầu, không biết vì sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở sòng bạc.
Hay là nói, công việc của Trần Tùng vốn dĩ có liên quan đến sòng bạc?
Nhậm Linh cũng nhìn thấy Trần Tùng, chớp chớp đôi mắt sưng tấy như quả hạch đào. Cô ấy quên luôn cả khóc, lắp bắp hỏi: “Cố Ninh, là tớ nhìn nhầm à? Vẻ ngoài của người đó rất giống anh trai cậu.”
Người đàn ông canh cửa sòng bạc bị đá một đá, sau khi đứng dậy, đang định mở miệng mắng to, thấy là Trần Tùng, cúi gập người: “Anh Tùng.”
Cố Ninh không kêu lên một tiếng đứng đó.
Trần Tùng đi đến trước mặt cô, nhìn từ đầu đến chân một lượt, thấy người không có chuyện gì, vẻ mặt anh mới tốt lên một chút: “Em đến sòng bạc làm gì?”
Cố Ninh vẫn không nói.
Nhậm Linh thấy vẻ mặt Trần Tùng từ u ám chuyển sang trời quang, lại từ trời quang chuyển về u ám, khẽ giật giật gấu áo của cô, nhỏ giọng nói: “Cố Ninh, cậu nói chuyện đi, anh trai cậu hỏi cậu đó.”
Lúc này lại có một người đàn ông từ sòng bạc bước ra, mặc áo áo sơ mi hoa, giống như khổng tước vậy, vẻ ngoài rất nữ tính: “Trần Tùng, sao thế?”
Trần Tùng không để ý đến anh ta.
Tống Kỳ mở sòng bạc, tất nhiên rất biết nhìn sắc mặt, nên hiểu rõ, cũng đá người gác cửa hai cái, cười như không cười: “Hai người chúng mày bắt nạt cô bé nhà người ta à?”
Một đám phế phẩm.
Thật không khéo là, hôm nay anh ta tìm Trần Tùng đến sòng bạc của anh ta để nói chuyện làm ăn, vốn đang nói rất tốt, nếu như đợi lúc nữa bởi vì bọn họ mà làm hỏng, đá bọn họ hai cái vẫn còn coi là nhẹ đó.
Sòng bạc là Tống Kỳ mở, không liên quan gì đến Trần Tùng, lúc trước cũng muốn kéo anh làm một phần.
Sòng bạc thông thường chỉ có kiếm được không có lỗ, vì thế ai ai cũng đều muốn miếng thịt heo béo ngậy này.
Ai biết anh nói không làm sòng bạc, việc kinh doanh phạm pháp này, sau bị người báo cảnh sát dễ vào cục cảnh sát. Bây giờ anh không thể mạo hiểm, sau này cũng sẽ không làm sòng bạc, nói là trong nhà còn có cô vợ nhỏ phải nuôi.
Chẳng may thật sự vào cục cảnh sát rồi, lại ngồi mấy năm mới ra, vợ cũng chẳng còn nữa.
Kiên quyết không làm sòng bạc.
Lúc đó Tống Kỳ cười “hahaha” mấy tiếng, cũng không coi lời nói của Trần Tùng là thật, chỉ nghĩ anh muốn làm chuyện khác, chỉ là lời uyển chuyển từ chối thôi. Hôm nay xem ra, lời anh nói hình như đều là thật.
Nhậm Linh thấy Cố Ninh ngẩn ra thì im lặng, bất đắc dĩ cô ấy chỉ có thể giải thích vì sao các cô ấy lại đến chỗ này.
Ánh mắt của Trần Tùng từ đầu đến cuối đều không rời khỏi Cố Ninh.
Anh nhíu mày: “Nói chuyện.”
Cung phản xạ của Cố Ninh dường như trở nên dài hơn một chút, nghiêng mặt đi, cố ý không nhìn anh, chậm rõ nhỏ giọng nói: “Nói cái gì, anh đều đã biết vì sao bọn em đến chỗ này rồi mà.”
Trần Tùng cảm thấy mình sớm muộn gì cũng có một ngày bị cô làm cho tức chết, bóp chết cô cho rồi.
Đây là trọng điểm à? Trọng điểm là vì sao cô lại muốn một mình đi với bạn cùng lớp đến cái chỗ lộn xộn này, còn không nói trước với anh một tiếng.
Tống Kỳ mắt đảo một vòng: “Cô ấy là?”
Trần Tùng không kiên nhẫn nói: “Vợ…”
Cố Ninh nhảy dựng lên, che miệng anh lại, tức giận đùng đùng, phải kiễng chân lên thì mới có thể với tới Trần Tùng, hai cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài, dưới ánh nắng mặt trời vô cùng chói mắt.
Nhậm Linh không biết vì sao cô đột nhiên lại phản ứng lớn như thế, đứng ở bên cạnh cũng bị doạ.
Tống Kỳ trầm ngâm nhìn bọn họ.
Trần Tùng vô cùng tức giận, dứt khoát cắn vào lòng bàn tay của Cố Ninh một cái, bởi vì tay của cô dán chặt vào miệng anh nên mọi người đều không nhìn thấy. Cô đau đến mức rút tay về, nước mắt rưng rưng nhìn anh.
Cố Ninh vô cùng sợ đau, cái cắn này của anh thế nhưng lại là cắn thật, đau chết rồi.
Trần Tùng ngoảnh mặt làm ngơ.
Tống Kỳ mặt nhìn mũi mũi hướng tim, tránh chuyện giữa hai bọn họ, chuyển mục tiêu sang nhìn Nhậm Linh.
Anh ta cười hỏi: “Em gái, đừng sợ, em nói em trai của em tên là gì nhỉ? Anh lập tức bảo người dẫn em ấy ra, để em ấy về cùng với em.”
Cô có chút không dám tin sẽ dễ dàng như thế, lắp bắp: “Thật, thật sao?”
Là thật. Tống Kỳ thật sự dẫn em trai của Nhậm Linh ra khỏi sòng bạc.
Nhậm Linh vừa khóc, vừa đánh em trai cô ấy. Cố Ninh cũng ngại can thiệp vào chuyện của nhà người ta, chỉ đứng một bên, im lặng không nên tiếng. Cuối cùng, Trần Tùng bắt xe, bảo tài xế đưa hai chị các cô ấy về nhà.
Tống Kỳ thấy không còn chuyện của mình nữa thì quay lại sòng bạc.
Trần Tùng lái xe máy, cảm thấy thuận tiện. Hôm nay cũng lái xe máy đến, dẫn theo Cố Ninh đến chỗ anh đỗ xe.
Cố Ninh cúi đầu đi đằng sau anh, bước nhỏ, đi lại chậm chạp. Trần Tùng không đi được hai bước lại phải dừng lại một chút, đợi cô: “Em còn không đi nhanh lên chút nữa, anh trực tiếp ôm em đi đó.”
“Em đã đi rất nhanh rồi.” Cô tăng tốc.
Xe máy thường chuẩn bị hai mũ bảo hiểm, đây là sau khi anh kết hôn với Cố Ninh, tập thành thói quen này.
Trần Tùng đợi cô đi đến, lại lần nữa ôm người lên, tự tay đội mũ cho cô, giống như vô tình nói: “Anh đến chỗ này chỉ để nói một vài việc, sòng bạc không có quan hệ gì với anh hết.”
Cố Ninh lạnh nhạt “ồ” một tiếng, rủ mắt, nhìn tay đang đội mũ bảo cho mình của anh, mạch máu trên mu bàn tay hiện rõ, vừa to vừa mạnh mẽ.
Anh dùng tay nhẹ xoa khuôn mặt cô: “Yên tâm, ông đây sẽ không để em phải goá chồng đâu.”
Cô đẩy tay anh ra: “Nóng quá.”
Thật yếu ớt.
Trần Tùng nhìn thời gian, phát hiện cách thời gian ăn tối còn mấy tiếng nữa: “Vợ, em có muốn đi đâu chơi không?”
Cố Ninh mím môi nghĩ mấy giây, phát hiện mình hình như không biết có gì chơi vui, lúc trước suy nghĩ toàn đặt lên việc học, không thường ra ngoài.
Cô lắc đầu.
Trần Tùng khom lưng, đối mắt nhìn cô vợ nhỏ của anh, trái tim ngứa ngáy muốn hôn cô, lại nhịn xuống: “Không muốn? Hay là không biết đi đâu chơi?”
Cố Ninh ngoẹo đầu nhìn đường phố người và xe qua lại: “Không biết đi nơi nào.”
Trần Tùng dùng tay đỡ sau đầu mũ bảo hiểm cô đang đội, không để cô ngã về đằng sau, vẫn không nhịn được tiến lại gần hôn lên khóe miệng cô một cái: “Thế anh dẫn em đi đến một nơi.”
Đội mũ bảo hiểm lên trông khuôn mặt của cô càng nhỏ bé hơn.
“Không muốn anh hôn em ở trên đường.” Cố Ninh lại cúi đầu, vặn đầu ngón tay “Bị người khác nhìn thấy không tốt đâu. Đi đâu vậy?”
Trần Tùng dán lại gần bên tai cô, cười đến mức cả lồng ngực của anh cũng khẽ rung lên, kéo cô lại gần, hơi thở nóng bỏng phun vào tai cô: “Chúng ta đi biển nhé.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.