Bé Chanh Siêu Chua

Chương 14



Trần Tùng “ừm” một tiếng, mở cửa đi vào bên trong, treo chìa khoá lên phía sau cửa.
Hai đôi dép dùng một lần được chuẩn bị sẵn ở lối vào, anh bỏ bọc nilon bên ngoài ra, khom lưng, muốn giúp Cố Ninh tháo xăng đan. Cô rụt chân lại lùi về sau: “Tự em làm được rồi.”
Nhưng Trần Tùng không nghe Cố Ninh, nắm mắt cá chân mảnh khảnh của cô, mở dây quấn trên chân, nhấc chân nhỏ ra.
“Cảm ơn.” Cố Ninh cúi đầu nhìn Trần Tùng.
Tay anh có thể nắm vừa khít mắt cá chân của cô, sau khi nắm một vòng, ngón tay vẫn còn thừa dài một đoạn.
Lần đầu tiên Cố Ninh đến nơi kiểu này, vẫn hơi tò mò, mắt liếc nhìn xung quanh. Anh đi đến trước mặt cô, kéo rèm cửa ra, cửa sổ sát đất phản chiếu ánh nắng mặt trời, tầm nhìn trong nháy mắt trở nên rõ ràng hơn.
Homestay nổi tiếng này chắc được chuẩn bị cho các cặp đôi đến đây chơi, đồ đạc bày ra đều có đôi, tủ đầu giường còn có một hộp bao cao su chưa mở.
Cô thấy mà mặt đỏ ửng.
Cửa sổ sát đất và cửa ra vào cùng một góc tường, đều hướng ra biển, giường đôi đặt bên cạnh cửa sổ, bên dưới gối hình như còn có thứ gì đó màu bạc.
Ngủ như này không có cảm giác an toàn, suy nghĩ đầu tiên của Cố Ninh thực sự là như thế.
Lúc trước Trần Tùng từng đến đây rồi, rất quen thuộc đối với cách bố trí của homestay này, nhưng để đề phòng vòi hoa sen trong phòng tắm hỏng hóc gì đó, anh vẫn đặc biệt vào bên trong cẩn thận kiểm tra một lượt.
Cố Ninh cúi người, xoa ga giường, lật gối lên, nhìn xem đồ vật màu bạc bên dưới là cái gì, hay do mình nhìn nhầm.
Gối bị nhấc lên, một chiếc còng tay lộ ra.
Tất nhiên cái này không phải kiểu còng tay mà bình thường cảnh sát hay dùng, mà nó là kiểu còng tay dùng trong lúc làm tình để tăng thêm tình thú. Nhưng Cố Ninh không tìm hiểu về phương diện tình dục này, thế nên không rõ lắm.
Trần Tùng ở trong phòng vệ sinh điều chỉnh nhiệt độ của vòi hoa sen, xác định không có vấn đề mới đi ra.
Ai biết vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã nhìn thấy Cố Ninh đang cầm còng tay màu bạc. Biểu cảm của cô rất hiếu kỳ, đầu ngón tay mảnh khảnh đang tò mò khảy khảy nó, thấy anh đi ra mới ngẩng đầu.
Cô ngây ngô giơ còng tay lên, ánh mắt ngu ngơ: “Sao trong này lại có còng tay nhỉ?”
Còng tay ánh lên ánh sáng bạc, làm cổ tay cô nhìn càng trắng hơn.
Trần Tùng thầm mắng một tiếng, chắc chắn là thằng nhóc Lục Diễn đó lén chuẩn bị. Lục Diễn chính là người đàn ông nói chuyện với anh vừa nãy, anh ta ở chỗ này mở homestay cũng mở cả tiệm thịt nướng.
Trước khi đến đây vào chiều nay, Trần Tùng đã gọi điện thoại cho Lục Diễn, bảo muốn một phòng homestay, dẫn vợ đi cùng, không ngờ rằng cậu ta lại tự chủ trương làm mấy cái trò chơi tình thú nhỏ này.
“Đưa cho anh.”
Cố Ninh đi qua, đưa cho Trần Tùng.
Anh nhét còng tay vào ngăn kéo: “Không cần quan tâm, tóm lại khi anh làm em cũng không cần dùng đến thứ này.”
Cố Ninh nghe hiểu rồi, hoá ra cái này dùng vào việc đó, mất tự nhiên quay đầu, cũng quên luôn phải bảo anh không được nói bậy bạ. Cô im lặng ngồi ở trên giường, váy liền phủ đến bắp chân.
Điện thoại vang lên, là tiếng thông báo tin nhắn Wechat. Cố Ninh vừa hay có thể rời lực chú ý, mở điện thoại ra xem.
Tin nhắn của uỷ viên học tập Tạ Tử Tô.
Tạ Tử Tô: Bây giờ cậu rảnh không? Tớ có một đề không hiểu, có thể hỏi cậu không? Nếu như cậu đang bận làm đề thì cứ làm đi, tớ không sao.
Cố Ninh suy nghĩ rồi đáp: Có thể, cậu gửi qua đi, nhưng chưa chắc tớ đã biết làm đâu.
Tạ Tử Tô: Cảm ơn, kèm thêm một tấm ảnh.
Trần Tùng vừa trả lời xong Wechat của người khác, xoay người thấy cô đang nghiêm túc nhìn điện thoại không chớp mắt, không khỏi ngồi xuống hỏi: “Em đang nhắn tin với ai thế, nhìn chăm chú như vậy?”
Không cẩn thận quét qua màn hình điện thoại, nhìn thấy ba chữ Tạ Tử Tô. Không hề xa lạ, lúc trước từng nghe đến.
Trong nháy mắt đó, sắc mặt anh xanh lét: “Tạ Tử Tô? Chính là cái thằng đàn bà đó đúng không?”
Cố Ninh nhíu mày.
Sự chú ý của cô lại đặt ở chỗ khác: “Cái gì gọi là thằng đàn bà?”
Trần Tùng thấy khuôn mặt Cố Ninh gần kề trong gang tấc, tức giận không nhịn được, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là cái thằng vẻ ngoài giống đàn bà đó, mẹ nó chẳng lẽ em thích kiểu nam sinh này?”
“Đàn bà là từ xúc phạm phải không?” Cô nhíu mặt thật chặt, bây giờ hoàn toàn không cùng quan điểm với anh.
Cố Ninh lại nói.
“Cho dù vẻ ngoài của cậu ấy giống đàn bà thì đã sao, em cho rằng đó là từ hình dung sự xinh đẹp, nhưng anh giống như không phải, giọng điệu vừa nãy của anh rõ ràng, coi từ đàn bà thành nghĩa xấu, em ghét anh như vậy.”
Thực ra từ Trần Tùng từ nhỏ đến lớn đã quen thói xấu rồi.
Nói chuyện không bao giờ để ý lời nói, cô hiểu cũng không phải phân biệt giới tính, chỉ là người bên cạnh đều nói như thế, mưa dầm thấm đất, vô thức bật ra mà thôi.
“Ghét?” Anh đột ngột từ trên giường đứng dậy: “Em nói cái gì, em nói ghét ông đây?”
Cố Ninh phát hiện, con người một khi cãi nhau, đều chỉ lựa chọn những từ ngữ mà bản thân có thể nghe được: “Sau này anh đừng như vậy nữa, thật sự không tốt đâu.”
Dáng người cao lớn của Trần Tùng bao phủ lấy cô, còn lặp lại lần nữa: “Em nói em ghét ông đây?!”
Cố Ninh không thể không ngẩng đầu nhìn anh: “Em không muốn cãi nhau với anh.”
Tạm thời cô không muốn ở chung một phòng với anh, đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhưng còn chưa đi được mấy bước đã bị người kia khiêng lên, ném lên giường, vạt váy cũng cùng lúc hất lên, rủ xuống hai chân cô.
Còn chưa đợi Cố Ninh tỉnh táo lại, Trần Tùng đã cúi người đè lên, hung hăng hôn cô, chặn lại cái miệng luôn thích nói một chuỗi lời đạo lý của cô lại.
Ướt át, nóng bỏng, đầu lưỡi chạm vào hàm răng đang đóng.
Mạnh mẽ và chiếm hữu mãnh liệt, anh hung hăng xâm chiếm từng tấc đất trong khoang miệng của cô.
Vạt váy của cô bị vén lên, lòng bàn tay nóng bỏng chạy dọc theo hình dáng chân cô tiến thẳng lên trên, bắp đùi trơn bóng mịn màng của Cố Ninh ma sát vào đôi chân dài vẫn còn đang mặc quần của anh.
Cô dùng hai tay chống lên ngực anh, bị hôn đến mức thở không ra hơi: “Huhu…Trần Tùng!”
Váy ngắn bị kéo lên đến eo, để lộ ra một chiếc quần lót màu trắng tinh, đôi chân của cô vừa nhỏ vừa thẳng bị anh dùng đầu gối đè xuống dưới người, mà hai tay nhanh chóng bị một tay của anh túm lấy, đè lên trên đỉnh đầu.
Một tay khác của Trần Tùng kéo quần lót của cô ra, nghe thấy Cố Ninh “huhu” một tiếng nói: “Trần Tùng, em sợ.”
Cô vừa khóc, anh đã ngay lập tức dừng lại.
Trái tim của anh theo tiếng khóc đó mà co rút từng nhát một.
Trần Tùng buông tay Cố Ninh, động tác cứng ngắc lau nước mắt cho cô: “Em khóc cái gì?”
Cố Ninh vẫn còn đang khóc, thân thể nhỏ bé khẽ run lên một cái, nhìn rất đáng thương, nước mắt dính ướt mấy sợi tóc loà xoà, dính lên trên mặt, khóe mắt ửng đỏ: “Vì sao anh đột nhiên, đột nhiên lại như thế?”
Anh thật sự không có biện pháp với cô: “Đừng khóc, ông đây không làm còn không được à?”
Cô nức nở, hơi do dự: “Anh là vì ghen mới như thế à?”
Trần Tùng lạnh nhạt nói: “Ghen cái bíp.”
Mấy giây sau, anh lại cúi đầu hôn cô, nhưng lần này không mang tính xâm lược mạnh mẽ như thế nữa, ngậm lấy cô, hình như còn mang theo ý an ủi, dỗ dành. Sắc trời bên ngoài không biết từ lúc nào đã tối rồi, ánh chiều tà phản chiếu lên mặt biển, sáng tối giao nhau.
Vừa hôn, vừa để ý cảm xúc của Cố Ninh, cô không khóc nữa, chỉ là cụp hàng mi dài ướt át xuống, ngoan ngoãn khác thường, lại giống như đang ngẩn người, để mặc anh hôn.
Vào lúc Trần Tùng muốn kéo toàn bộ váy của cô xuống, tay cô đè anh lại.
Cách một tầng váy Trần Tùng đang ngậm quả anh đào của Cố Ninh bỗng sững sờ, cho rằng cô không muốn tiếp tục.
Ánh mắt Cố Ninh nhìn ra bên ngoài, sợ toàn bộ sự việc của bọn họ vừa nãy đều bị người khác nhìn thấy, vẻ mặt khó coi, lại muốn khóc: “Còn chưa kéo rèm cửa nữa.”
“Chúng ta có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng người bên ngoài không nhìn thấy chúng ta.” Trần Tùng dứt khoát kéo váy liền thân của cô xuống, chủ yếu là sợ đến lúc làm không dọn được, sẽ làm bẩn, chỗ này không có quần áo để thay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.