Bé Chanh Siêu Chua

Chương 16



Trần Tùng không nuốt lời, tối qua nhắm đúng trước chín rưỡi kết thúc. Cho dù là như thế, Cố Ninh vẫn rất buồn ngủ.
Sáng hôm nay, anh đưa cô đến trường, không đến muộn, nhưng Cố Ninh vẫn ngủ gà ngủ gật trước khi tiết học bắt đầu.
Bạn cùng bàn Nhậm Linh đến khá muộn, cầm một cốc sữa đậu nành và hai cái bánh quẩy.
Nhìn thấy Cố Ninh đang ngủ, cô ấy nhẹ nhàng kéo ghế ra, nhẹ nhàng ăn bữa sáng của mình. Nhưng khi các bạn học càng lúc càng đến đông, âm thành ồn ào tự nhiên sẽ to hơn.
Cố Ninh nửa tỉnh nửa mê nghe thấy các bạn trong lớp ầm ĩ, tám chuyện, mí mắt nặng nề cụp xuống, nghiêng mặt đè lên cánh tay tiếp tục ngủ.
Vị trí của cô ngồi dựa cửa, Tạ Tử Tô từ ngoài hành lang đi vào đã có thể nhìn thấy Cố Ninh hai mắt nhắm chặt.
Ánh nắng yếu ớt chiếu trên người cô đang khom lưng, nằm úp sấp trên bàn, cổ áo màu xanh, ở chỗ khác tay áo đồng phục tay ngắn màu trắng bó sát vào thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, đôi chân dưới váy đồng phục trường cũng khép lại.
Tạ Tử Tô không tự chủ mà nhìn nhiều hơn một chút.
Nội tiết tố của tuổi dậy thì dâng trào, tình cảm đơn phương, nhưng lúc trước cậu ta từng tỏ tình với cô rồi, không thể coi là yêu thầm.
Bỗng nhiên, ánh mắt dừng lại.
Cúc áo trên cổ áo đồng phục trường của Cố Ninh chưa cài, bên trên có ba cái cúc, có hai cái cúc bị bung ra, để lộ ra xương quai xanh vừa mịn màng vừa rõ nét của cô, mà trên đó lại lộ mấy vết đỏ, giống như bị người khác mút mà tạo thành.
Tạ Tử Tô siết chặt quyển sách trong tay.
“Tử Tô, cậu đang nhìn cái gì đó?” Một nam sinh từ đằng sau đuổi đến, khoác lên bả vai Tạ Tử Tô, nhìn theo tầm mắt của cậu ta: “Cậu đang nhìn Cố Ninh à?”
Tạ Tử Tô không nhìn nữa, cười nhạt lắc đầu: “Đừng nói linh tinh.”
Nhậm Linh đang ăn sáng thấy Tạ Tử Tô đứng bên ngoài hành lang, vẫy tay chào hỏi, cậu ta cười khẽ một tiếng.
Trước khi bắt đầu tiết học mấy phút, Cố Ninh tỉnh dậy, phát hiện cúc áo chưa cài cẩn thận, nên cài lại. Má của cô có mấy vết đỏ do bị đè, nhìn vừa ngộ nghĩnh vừa dễ thương.
Nhậm Linh dùng tay chọc chọc: “Tối qua ngủ không ngon à? Cảm giác như cậu rất mệt mỏi vậy… chuyện em trai tớ hôm qua, cảm ơn cậu nhé, cũng giúp tớ nói cảm ơn với anh trai cậu.”
Cố Ninh tìm đề thi xíu nữa giáo viên giảng: “Ừm, hơi mệt.” Sau đó cười một cái: “Nói cảm ơn làm gì, không có gì cả.”
Nhậm Linh ôm cánh tay cô, càm ràm: “Cố Ninh, cậu siêng năng như vậy là muốn giết chết ai? Mỗi lần thấy cậu chăm chỉ học tập, tớ đều cảm thấy mình là đồ bỏ đi, tương lai mù mịt.”
Cố Ninh cười: “Cậu cũng không kém, lần trước thi thử đứng thứ ba mươi toàn khối mà.”
Nhậm Linh hừ hừ, nói đùa: “Cậu chẳng phải là học sinh giỏi đứng thứ nhất thứ hai toàn khối à, nói giống như đang cười nhạo tớ vậy.”
Giọng điệu cô nghiêm túc: “Tớ không có.”
Tiếng chuông vào học vang lên, học sinh nô đùa bên ngoài phòng học lần lượt đi vào.
Người vào muộn nhất là một bạn học sinh nữ không mặc áo đồng phục, nhuộm tóc, trang điểm, hở rốn, eo cũng hở một mảng lớn, váy ngắn đến bắp đùi.
Cả khối gần như không có ai là không biết cô ta.
Gọi là Hạ Lam, tồn tại như một “chị đại”.
Trường cấp ba Nhất Trung không khác gì so với các trường cấp ba khác, cũng có những nhóm nhỏ được thành lập tự phát, từ trùm trường này nghe hơi trẻ trâu, nhưng thực ra trong cuộc sống thật sự tồn tại kiểu người này.
Mà cô ta đã từng cùng nam trùm trường hẹn hò, lại càng thêm nổi tiếng.
Nhưng bọn họ hẹn hò không đến một tháng đã chia tay rồi.
Trong trường đồn đại không ngừng, nói là Hạ Lam không hề có tự trọng, còn rất nhỏ đã lên giường với người khác, hẹn hò với trùm trường chưa được mấy ngày đã đi vào khách sạn, đời sống riêng tư vô cùng hỗn loạn.
Mấy chuyện này đều là lúc bình thường Nhậm Linh nói với cô, cô cũng không để trong lòng, chung quy một lòng chỉ nghĩ đến học tập, hôm nay nghiêm túc nhìn Hạ Lam một cái, phát hiện cô ta rất xinh đẹp.
Vẻ xinh đẹp rực rỡ của cô ta là kiểu vẻ đẹp khiến người ta vô cùng yêu thích và cũng dễ khiến người khác đố kị.
Bây giờ Hạ Lam đang chậm rãi quay lại phòng học, trong miệng nhai kẹo cao su, hình như không sợ cái gì cả.
Giáo viên tiếng anh vừa hay đang ở đằng sau Hạ Lam, thấy cô ta, mày nhíu đến mức có thể kẹp chết con ruồi, vừa nhìn đã thấy không hài lòng.
Nhưng đều đã học lớp mười hai rồi, bản thân là giáo viên của bọn cô thường đều một mắt nhắm một mắt mở đối với mấy học sinh kém, chỉ cần học sinh kém không ảnh hưởng đến việc học tập bình thường của các học sinh khác là được.
Có thể ánh mắt Cố Ninh nhìn Hạ Lam quá rõ ràng, đối phương liếc cô một cái.
Không hề có cảm xúc gì, chỉ quét qua mà thôi.
Giáo viên tiếng anh đi lên bục giảng bắt đầu giảng bài, Cố Ninh không phân tâm, bút đỏ thỉnh thoảng vẽ vào đề thi, viết những trọng điểm mà giáo viên nói.
Một tiết lại trôi qua, tiếng chuông hết tiết vang lên, giáo viên tiếng anh vứt phấn, cầm tài liệu dạy rời khỏi phòng học.
Cố Ninh vươn vai.
Nhậm Linh đi vệ sinh, vị trí bên cạnh trống, đột nhiên có người kéo ghế ra, vừa đặt mông ngồi xuống đã tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc.
Cô ngẩng đầu nhìn, phát hiện là Hạ Lam.
Tóc của Hạ Lam là xoăn sóng, khiến cho khuôn mặt trái xoan của cô ta càng thêm xinh đẹp, đôi mắt kẻ eyeliner hơi cụp xuống, có thể quyến rũ người khác: “Xin phép xuống phòng y tế là đăng ký ở chỗ này của cậu.”
Hô hấp của Cố Ninh ngừng lại, ở khoảng cách gần nhìn cô ta càng xinh đẹp hơn: “Ừm, là đăng ký ở chỗ tôi.”
Hạ Lam “ồ” một tiếng.
Ngón tay sơn màu xanh của cô ta lơ đễnh gõ lên mặt bàn: “Thế cậu đăng ký cho tôi tiết hai nhé, tôi đau bụng, muốn đi xuống phòng y tế uống thuốc, nằm một tiết.”
Đau bụng?
Cố Ninh hoài nghi nhìn cô ta, vẻ mặt Hạ Lam bình thường, không hề nhìn ra có tí đau bụng nào.
Hạ Lam thấy cô không nói, ngón tay gõ cộc cộc lên bàn: “Không được sao?”
Kiểu học sinh ngoan như Cố Ninh tất nhiên là không dám nói cô ta, vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Có thể, cậu đi đi, đến lúc đó tôi sẽ nói với giáo viên dạy tiết hai cho.”
Cạch một tiếng.
Ghế lại bị Hạ Lam kéo ra, cô ta đứng dậy, lười biếng cười, vỗ vỗ bả vai Cố Ninh: “Cảm ơn nhé, bạn học.”
Cố Ninh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cô ta: “Không cần cảm ơn, nên làm thôi.”
Ai biết Hạ Lam lại dùng ngón tay hếch cằm cô, khom người, đối mặt với cô, cảm thấy chơi khá vui: “Thành tích học tập tốt thì cũng phải nhìn thẳng vào người ta nói chuyện chứ, cậu xem thường tôi à?”
Cố Ninh hoàn toàn không có ý này, xua tay nói: “Tôi không có.”
Hạ Lam cười mỉm, đứng thẳng người, đi ra ngoài, hình như có ý nói nước đôi: “Đùa cậu mà thôi, học sinh ngoan thật là không biết đùa.”
Tiết thứ hai là ngữ văn, cô giáo trung niên đối xử bình đẳng với tất cả các học sinh.
Vào học được một nửa, cô giáo lại nhớ đến chuyện của học sinh, bảo Cố Ninh đi phòng y tế xem Hạ Lam, xem em ấy còn đau bụng không, nếu như đau quá, có thể xin nghỉ về nhà.
Thế là, Cố Ninh đi phòng y tế.
Đang trong giờ học, trường học yên tĩnh.
Phòng y tế nằm ở toà nhà khác, cách toà nhà dạy học hơi xa, cô đi mấy phút mới đến nơi.
Nhưng cô không thể ngờ rằng sẽ thấy một cảnh kinh người như vậy, y tá của trường không có ở đây, mái tóc xoăn của Hạ Lam đang lắc lư, bị người ta đè lên trên tủ thẳng tiến đâm vào.
Mà nam sinh đang thẳng người đâm phá cô ta có vẻ mặt lạnh lùng, gấu váy che đi chỗ hai người giao hợp, tay đang bóp eo cô ta nổi gân xanh.
Không phải là trùm của trường, mà là đại biểu học sinh ưu tú của trường bọn họ.
Cố Ninh quen biết cậu ta.
Hai người nhìn có vẻ không có điểm giao nhau gì lại cùng nhau làm tình ở trong phòng y tế. Một người là học sinh ngoan tưởng như cao không thể với, một người bị đồn đời sống riêng tư hỗn loạn, nữ sinh bị gọi là “chị đại”.
Mà nhìn có vẻ, đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ làm tình.
Nam sinh hình như đâm quá sâu, quá mạnh, Hạ Lam khẽ rên lên, hai chân móc lên trên eo cậu ta, bị hôn đến mức son môi bị nhoè hết: “Mẹ nó, cậu định đâm chết tôi à? Nhẹ chút!”
Cố Ninh gần như chạy trốn khỏi phòng y tế, thở dốc quay về phòng học.
Cô giáo hỏi cô, Hạ Lam sao rồi?
Cố Ninh nói dối bạn ấy vẫn còn đau bụng, nhưng không nghiêm trọng đến mức phải về nhà, ở phòng y tế nằm nghỉ một lúc là được.
Cô giáo cũng không nghi ngờ, tin tưởng cô, bảo Cố Ninh quay về chỗ ngồi, tiếp tục nghe giảng.
Cả một ngày, cô đều không có tâm tư nghe giảng, ở trong phòng y tế nhìn thấy việc đó đã kích thích cô quá lớn.
Buổi chiều sau khi tan học, Cố Ninh đeo cặp đi ra cổng trường, đang chuẩn bị giống như lúc trước đứng đợi xe bus quay về, kết quả nhìn thấy một chiếc xe máy đang đỗ ở đường đối diện trường học.
Trần Tùng ngồi trên xe máy, chân dài chống đất, cho dù không làm gì cũng khiến không ít người ngoái nhìn sang bên anh. Nữ sinh nhìn khuôn mặt và dáng người của anh, nam sinh nhìn xe máy của anh.
Mà anh nhìn cổng trường.
Vừa tan học, người ở cổng trường đông đúc, Trần Tùng lại vừa liếc một cái đã thấy Cố Ninh.
Anh thản nhiên đứng thẳng người, eo nhỏ chân dài, vẫy tay không có chút nghiêm chỉnh nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.