Bé Chanh Siêu Chua

Chương 48



Trần Tùng lười để ý bọn họ nghĩ như thế nào.
Không biết vì sao, anh cảm thấy thời gian hôm nay trôi qua vô cùng chậm, thỉnh thoảng lại nhìn giờ, phát hiện thực ra mới trôi qua được mười mấy phút mà thôi.
Đợi rồi lại đợi, cuối cùng cũng đợi đến hai giờ chiều.
Trần Tùng vội vã rời khỏi quán bar, lấy xe của Đỗ Lương đi đón Cố Ninh, vốn anh cũng định mua xe ở Bắc Kinh, cho thuận tiện một chút, nhưng dạo gần đây nhiều việc, tạm thời chưa rảnh đi.
Đỗ Lương rất nghĩa khí, không nói nhiều, trực tiếp vứt chìa khoá xe cho anh. .
||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||
Lái xe đi đến trường của Cố Ninh, mới có hai giờ năm mươi phút.
Trần Tùng gửi cho Cố Ninh một tin nhắn Wechat.
Nói hiện tại anh đã đến rồi, đang ở cổng trường đợi, nếu có thể thì ra sớm chút, nếu như bận thì ba giờ đúng giờ hẹn hãy bình tĩnh đi ra.
Buổi chiều Cố Ninh cũng không có tiết, vừa nhận được tin nhắn của Trần Tùng đã đi ra.
Giờ này, không có nhiều sinh viên loanh quanh ở cổng trường, cổng trường cũng không có người khác, từ xa Cố Ninh đã nhìn thấy một chiếc xe dừng ở đối diện cổng trường bọn họ.
Cô lại nhìn xung quanh, không thấy Trần Tùng, theo bản năng đi về hướng chiếc xe đó.
Vừa hay đụng phải Trần Tùng từ trên xe bước xuống.
“Vợ.”
Anh gọi một tiếng.
Xung quanh có mấy người lác đác đi qua nhìn sang hướng của bọn họ, Cố Ninh bước nhanh, kéo tay anh, đỏ mặt xấu hổ: “Không phải nói đừng gọi em là vợ ở trường học à?”
Trần Tùng lật tay lại kéo cô, không kiềm chế được hỏi: “Vợ, sáng hôm nay em hôn anh, rốt cuộc là có ý gì?”
Hiếm khi anh xấu hổ khi hỏi trực tiếp.
Điều này không hợp với tính cách của anh lắm, cố tình hôm nay anh lại trở nên như vậy là bởi vì cô.
Cố Ninh da mặt mỏng làm sao có thể trực tiếp trả lời câu hỏi này được.
Cô mím môi, không nói một tiếng.
Trần Tùng không ép Cố Ninh, đằng nào thì anh cũng biết đáp án này là được, để cô ngồi vào trong xe, giải thích một câu: “Đây là xe của một người anh em của anh, là Đỗ Lương mà em từng gặp đó.”
Cố Ninh gật đầu.
Cả buổi sáng hôm nay, Trần Tùng không phải nhìn giờ thì chính là tìm xem ở Bắc Kinh có quán nào ăn ngon, muốn cho vợ anh ăn thứ tốt nhất.
Cố Ninh vẫn chưa quen thuộc lắm với Bắc Kinh.
Cô nhìn con đường ngoằn ngoèo, trong một lúc cũng không rõ lắm, quay đầu nhìn lộ trình định vị trên xe: “Chúng ta đi đâu ăn vậy?”
Trần Tùng nói một địa điểm.
Cố Ninh chưa từng nghe thấy bao giờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao chỉ cần đi cùng anh là được.
“Ăn cơm xong, em có vội quay về trường không?”
Trần Tùng đột nhiên hỏi Cố Ninh.
Cô đơ ra mấy giây: “Tối nay anh lại muốn bảo em cùng quay về phòng thuê à? Tối qua em đã không ở ký túc xá trường rồi, tối nay muốn ở trường, hơn nữa sáng mai còn có tiết sớm.”
“Không phải, anh muốn bảo em cùng anh sau khi ăn xong thì đi xem phim, lúc trước chẳng phải em nói xem phim ở rạp rất có cái gì đó à?”
Cố Ninh dở khóc dở cười: “Cảm giác không khí.”
Trần Tùng xoay vô lăng, có hơi trúc trắc: “Đúng vậy, chính là cảm giác không khí đó.”
Lần này cô lại không từ chối: “Được đấy.”
Chỗ ăn mà Trần Tùng chọn gần một rạp chiếu phim, ăn xong đi mấy phút là có thể xem phim được, vốn anh là một người cẩu thả, sau khi cưới vợ thì lại trở nên cẩn thận hơi chút.
Trước khi lên mạng mua vé xem phim, Trần Tùng đã hỏi nữ nhân viên ở trong quán bar, hỏi các cô ấy, con gái bây giờ thích xem phim gì.
Mấy nữ nhân viên đó đề xuất mấy bộ.
Trần Tùng đã chọn bộ phim tình cảm có điểm số cao nhất trong số đó, tối nay cùng xem với Cố Ninh.
Trước khi bộ phim bắt đầu, Trần Tùng mua bỏng và coca, Cố Ninh trước giờ chưa từng cùng anh đi rạp xem phim, bỗng nhiên làm loại chuyện này, không biết vì sao lại hơi mất tự nhiên.
Nhưng cảm giác mất tự nhiên này xen lẫn một chút vui vẻ, Cố Ninh phát hiện mình thích cùng Trần Tùng đến rạp xem phim.
Đương nhiên vị trí của bọn họ là liền nhau.
Vị trí mà Trần Tùng chọn vừa hay ở giữa, chỗ như này xem phim sẽ thoải mái hơn chút.
Cố Ninh ngồi bên cạnh anh, vừa ngồi xuống, tay đã bị nắm lấy, tay người đàn ông rất to, đốt ngón tay dài rắn chắc, rất có cảm giác an toàn.
Cô nháy mắt một cái, vô thức nhìn sang hướng anh.
Trần Tùng đặt bỏng và coca xuống xong, thấy Cố Ninh nhìn sang, hơi khựng lại, xoay tay cắm ống hút vào coca rồi đưa đến bên miệng của cô: “Sao thế?”
Cố Ninh lắc đầu, không nói, cũng không cầm ống hút, mà trực tiếp cúi đầu xuống, hút một ngụm coca ở trong tay anh.
Trần Tùng không nhịn được dùng ngón tay vuốt nhẹ má cô.
Xúc cảm mềm mại, tràn đầy vẻ non nớt của thiếu nữ.
Cố Ninh chớp chớp đôi mi dài, hút một ngụm coca rồi ngồi thẳng người.
Trần Tùng nhìn đôi má phồng lên của cô, đột nhiên muốn cười, lại mơ hồ có thể cảm nhận được hôm nay Cố Ninh có chút khác thường.
Xem được một nửa bộ phim, anh đã ngủ mất rồi.
Nói thật, đầu anh không có tế bào nghệ thuật gì, cũng chưa từng cùng người khác đi xem phim, chẳng có tí cảm xúc nào đối với chuyện tình cảm trong bộ phim, nguyên nhân đến cũng chỉ bởi vì Cố Ninh.
Ông lớn Trần Tùng này, trước khi gặp cô, gần như chưa từng đặt chân đến nơi như rạp chiếu phim, cả ngày lăn lộn cùng với mấy anh em kia.
Lúc Cố Ninh xem phim cũng để ý đến anh.
Sau khi phát hiện Trần Tùng ngủ mất, cô rời tầm mắt khỏi màn hình chiếu phim sang mặt anh.
Thực ra từ khi mở tiệc cưới đến giờ, rất ít khi Cố Ninh cẩn thận ngắm Trần Tùng, thường nghe thấy có người nói khuôn mặt này của anh rất đẹp, phóng đãng ngang ngạnh, ngũ quan rõ nét, nhưng lại hơi có cảm giác hư hỏng không phù hợp.
Hôm nay nhìn, thực sự hơi hư hỏng.
Anh không thích mặc áo sơ mi lịch sự.
Trần Tùng thích mặc đồ rộng rãi thoải mái, hôm nay anh mặc một chiếc áo phông màu đen, quần dài, nhưng nhìn chung anh không đi dép lê, mà đi một đôi giày trắng, cùng kiểu dáng với cô.
Không biết có phải Cố Ninh cảm giác sai không, cảm thấy giống như giày của cặp đôi vậy.
Mặt của Cố Ninh hơi đỏ.
Nghĩ đi đâu rồi.
Chỉ hai đôi giày thôi mà.
Cố Ninh đang định rời tầm mắt khỏi người Trần Tùng, thì thấy anh nghiêng đầu gật xuống.
Gần như ngay tức khắc cô giơ tay đỡ lấy má anh, cũng cùng lúc đó, anh mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, Cố Ninh nhìn vào mắt anh: “Anh… sao anh vẫn còn ngủ…”
Không có gì để nói, kiếm bừa một câu.
Nhưng Trần Tùng không cho cô cơ hội nói xong.
Anh đã hôn cô.
Hai tay Trần Tùng ôm lấy má của Cố Ninh, bên tai là tiếng ồn ào của rạp, xung quanh còn có rất nhiều cặp đôi đang xem phim, nhưng anh cứ muốn hôn cô.
Vào khoảnh khắc Cố Ninh đỡ anh, anh đã có loại kích động này.
Môi và răng quấn lấy nhau, trao đổi nước bọt.
Trần Tùng chui vào trong miệng của cô.
Giọng điệu của anh gần như đang mỉm cười: “Vợ à, anh biết vì sao sáng nay em hôn anh rồi.”
Cố Ninh bị Trần Tùng cướp đi không khí, mặt đỏ ửng.
“Vợ ơi, có phải em cũng thích anh không?” Trần Tùng liếm cánh môi của cô, ngứa ngứa, lại muốn dụ dỗ cô nói ra loại lời thích anh này.
Cố Ninh im lặng.
Cô vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm anh một chút.
Câu trả lời này là đủ rồi.
*
Vừa đến tuổi hai mươi theo pháp luật, Cố Ninh đã cùng Trần Tùng đi lấy giấy kết hôn.
Sau khi cô tốt nghiệp đại học thì làm trợ lý cho bác sĩ tâm lý ở trong một bệnh viện tư, mới vào được mấy tháng, còn chưa lên chính thức, cần phải quan sát học hỏi thêm.
Thường nói, bệnh viện tư chỉ nhận mấy khách đã hẹn trước, trước khi đi làm đã biết có bận hay không, hôm nay Cố Ninh không bận lắm, dành chút thời gian nhắn cho Trần Tùng một tin.
Vị bác sĩ mà Cố Ninh đi theo này là một người phụ nữ mạnh mẽ đã có hai mươi năm kinh nghiệm làm việc.
Bà ấy họ Đồng.
Mọi người đều gọi bà là bác sĩ Đồng.
Bác sĩ Đồng rất thân thiện với các cô, có điều trong công việc sẽ vô cùng nghiêm khắc.
Cố Ninh cảm thấy đi theo bà có thể học được rất nhiều thứ hay, bác sĩ Đồng rất thích Cố Ninh, nhưng cũng thường nói tính cách này của cô không thích hợp làm bác sĩ tâm lý.
Phải thay đổi.
Cố Ninh đang cố gắng thay đổi, bởi vì tính cách của cô quá dịu dàng ít nói, có lúc đối mặt với mấy người đến gặp bác sĩ không biết nên nói gì.
Ba rưỡi chiều có một vị khách, Cố Ninh ăn xong cơm trưa thì bắt tay chuẩn bị hồ sơ về vị khách này, nhưng bộ hồ sơ này rất đơn giản, chỉ có tên và giới tính.
Tên: Bồi Lộ
Giới tính: Nam
Quá kỳ lạ.
Thậm chí Cố Ninh còn cho rằng sai sót ở đâu đó.
Cô cầm lấy bộ hồ sơ này đi tìm bác sĩ Đồng, bác sĩ Đồng nhận hồ sơ, gật đầu nói: “Đúng rồi, vị khách này là khách riêng.”
Khách riêng?
Lần đầu tiên Cố Ninh nghe thấy.
Hôm nay tâm trạng của bác sĩ Đồng rất tốt, lải nhải với cô thêm mấy câu: “Khách đến đây tìm tôi ba lần thì tính là khách quen, vị khách tên Bồi Lộ cũng vậy, cậu ta là một quân nhân."
Cố Ninh vẫn không hiểu cho lắm: “Quân nhân có vấn đề tâm lý, chính phủ chắc…”
Bác sĩ Đồng cắt đứt lời tiếp theo của cô.
“Vẫn có ngoại lệ.”
Cố Ninh cũng không dám nói nhiều.
Cô xoay người đi ra, vừa khéo lướt qua người đàn ông đang đẩy cửa đi vào.
Người đàn ông rất cao, nghiêm chỉnh, eo nhỏ chân dài, không mặc quân trang, mà mặc thường phục, chân đi một đôi giày cao cổ.
“Xin chào, bác sĩ Đồng.”
Giọng trầm.
Cố Ninh ngẩng đầu liếc anh ta một cái, tay cầm hồ sơ siết chặt.
Người đàn ông một bên mặt cương nghị, sống mũi cao, môi mỏng hơi mím, dáng dấp hao hao giống với bạn học sinh giỏi mấy năm trước đó, lại giống như bị khói thuốc súng của chiến tranh mài qua, để lại một khí chất rất độc đáo.
Cô nhớ anh ta, là cái bạn học sinh giỏi lúc trước có một đoạn thời gian với Hạ Lam.
Vừa nãy Cố Ninh nhìn thấy tên Bồi Lộ này, cũng nghĩ đến cậu ta, vốn còn cho rằng là tên giống nhau, không ngờ rằng đúng là cậu ta.
Vì sao Bồi Lộ lại đến gặp bác sĩ tâm lý?
Là lúc chấp hành nhiệm vụ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…Hạ Lam có biết chuyện này không?
Cửa đóng lại.
Cố Ninh không thể nhìn thấy bác sĩ Đồng và Bồi Lộ ở bên trong nữa, cậu ta đối với cô không có bất kỳ ký ức gì, nếu như không phải bởi vì Hạ Lam, sợ rằng Cố Ninh cũng sẽ không chú ý đến Bồi Lộ này.
Đợi đến năm rưỡi chiều, người bên trong mới bước ra, cô đứng dậy.
Bác sĩ Đồng nhìn Bồi Lộ muốn nói lại thôi, nhưng cũng không ở trước mặt người khác nói gì.
Bà chỉ mỉm cười nói: “Sau một tháng lại đến gặp tôi nói chuyện.”
Bồi Lộ “Ừm” một tiếng, rồi đi.
Có rất nhiều y tá mắc bệnh mê trai, một y tá trong số đó kéo tay Cố Ninh.
“Người này vẻ ngoài đẹp thật đấy, không biết đã có bạn gái hay chưa, đúng rồi, trên hồ sơ có thông tin liên lạc không?”
Bác sĩ Đồng liếc bọn họ một cái rồi nói: “Hồ sơ của khách không thể tiết lộ, cho dù là người nội bộ cũng không thể xem linh tinh và làm phiền cuộc sống của khách hàng, mọi người đều nhớ rõ cho tôi.”
Y tá gật đầu tới tấp như giã tỏi.
Cố Ninh không kêu một tiếng.
Hồ sơ Bồi Lộ lưu lại chỉ có tên và giới tính, không hề có phương thức liên lạc.
Cũng có thể là quân nhân, ở phương diện này cần phải giữ bí mật. Cô không tiếp tục nghĩ nữa, bởi vì nhận được điện thoại của Trần Tùng: “Alo?”
Trần Tùng: “Vợ ơi, nhìn dưới tầng.”
Cố Ninh đến đến trước cửa sổ, một người đàn ông cao lớn đang đứng dưới tầng, giơ điện thoại lên, hướng trên tầng cười, anh chính là Trần Tùng.
Bất giác cô cũng nở nụ cười.
“Vợ, anh đến đón em tan làm.”
Anh nói.
Cố Ninh chỉ cảm thấy tai hơi nóng: “Ừ, bây giờ em thu dọn đồ đạc rồi xuống ngay.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.