Cố Khái Đường vóc dáng cao, hơn nữa còn gầy, nhưng chạm vào cũng không yếu đuối, là loại đàn ông ẩn giấu sức mạnh.
Hai người đi đến phòng tắm. Phòng tắm trong bệnh viện không lớn, miễn cưỡng có thế chưa hai người đàn ông, không có bồn tắm, chỉ có một vòi hoa sen.
Bởi vì cánh tay Cố Khái Đường bị thương, hắn mặc áo sơ mi cài kín cúc, một tay cởi ra vẫn là thực phiền toái.
Đậu Tranh hướng về phía Cố Khái Đường, y ra vẻ trấn định vươn tay giúp đối phương cởi quần áo. Hiện tại thời tiết đã trở lạnh, nhưng trong căn phòng nhỏ như thế lại có chút oi bức. Cố Khái Đường mở quạt thông gió, tùy ý Đậu Tranh cởi cúc áo cửa mình.
Lúc gân chân đứt không phải là quá đau, nhưng hiện tại đau đớn sâu sắc cũng dần dận xuất hiện. Cố Khái Đường truyền mấy bình giảm nhiệt, giảm đau, hiện tại có thể co chân đứng thẳng, nhưng chỉ kiên trì được trong một chốc.
Đậu Tranh nhìn hắn giống như không thể đứng nổi nữa, liền đề nghị: "Tôi đi lấy ghế nhé."
Cố Khái Đường gật đầu, lúc Đậu Tranh đi ra ngoài, hắn dùng một tay đem quần cởi xuống.
Vốn là phòng tắm không lớn, bây giờ lại càng chật chội. Đậu Tranh cởi áo sơ mi của Cố Khái Đường, nhìn đến người đàn ông nửa thân trên để trần. Không biết có phải ảo giác hay không, cũng có thể là do ánh sáng, y giống như nghe được mùi chanh.
Không phải chua, mà là một mùi thơm ngát.
Đậu Tranh vội vàng cúi đầu, mở nước âm, bắt đầu với tóc Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường tóc thật thẳng, ướt thì mềm mại dính lên trán. Hắn bị Đậu Tranh bất thình lình xối nước liền không mở được mắt, nhưng một câu oán giận đều không có.
Đậu Tranh đem hắn toàn thân cao thấp làm ướt một lần, sau đó bắt đầu gội đầu. Dùng dầu gội quá nhiều, bọt vẫn chảy ròng phía sau lưng, Cố Khái Đường không mở được mắt, ngược lại tiện cho Đậu Tranh đánh giá thân thể hắn.
Cố Khái Đường xương vai rộng, thắt lưng mỏng, cánh tay và chân thực rắn chắc, nhìn ra hắn có thói quen kiên trì tập luyện.
Đậu Tranh trái tim không khống chế hưng phấn nhảy lên, y vội vàng dùng nước dội sạch tóc Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường từ từ nhắm hai mắt, hầu kết trượt lên xuống, làm động tác nuốt, hắn nhẹ giọng nói: "Lại rửa một lần đi."
Đậu Tranh nhìn Cố Khái Đường bị nước làm ướt, khuôn mặt sạch sẽ vô cùng, nhìn hắn nhắm hai mắt, lông mi dày, cái mũi cao ngất, đôi môi thâm sắc, cuối cùng là hầu kết bén nhọn nổi lên.
Đậu Tranh đột nhiên cảm thấy phòng tắm này thật nóng, làm cho ngực y có chút đau đớn.
Y nghe lời tiếp tục rửa, xoa xoa Cố Khái Đường, nghĩ thầm, chính mình như thế nào thích hắn.
Ấn tượng đầu tiên của Đậu Tranh về Cố Khái Đường chính là rất sạch sẽ. Tuy là một nam sinh nhưng phòng ngủ, phòng khách... đều phi thường ngăn nắp sạch sẽ. Ngón tay, móng tay đều có cảm giác sạch, làm cho người ta có một loại lỗi giác hắn không cần tắm rửa. Đậu Tranh dùng khăn lau phía sau lưng hắn, cảm thấy tẩy rửa cũng tạm được rồi, liền đóng vòi sen.
Cố Khái Đường nói: " Lau phía sau lại một lần đi."
Đậu Tranh do dự một chút, tiếp tục lau phía sau lưng Cố Khái Đường.
Chuyện này với y mà nói có chút gian nan, bởi vì Đậu Tranh nổi lên phản ứng khó nói. May là chính mình ở phía sau Cố Khái Đường, hẳn là không bị phát hiện.
Dục vọng tới thật mãnh liệt, bất ngờ không kịp phòng bị. Trong phòng thật nóng, trước mặt còn có thân thể người mình thích. Đậu Tranh hít thật sâu, không có cách nào áp chế xuống.
Y phải không chế một thời gian dài, từ lúc chuyển đến nhà Cố Khái Đường, đã bắt đầu nhẫn nhịn.
Chính là không còn cách nào, Đậu Tranh vẫn phải nhịn xuống.
Trên mặt y lộ ra biểu tình không có cách nào, lại vô cùng vui sướng giúp Cố Khái Đường lau người.
Cố Khái Đường hơi nghiêng đầu nói: "Được rồi, để tôi tự làm."
Đậu Tranh không rõ hắn có ý gì.
Cố Khái Đường nói: "Tôi tự mình lau, thật ngại quá, cậu đi ra ngoài một chút đi."
Đậu Tranh "Hả" một tiếng, nói: "Không sao, để tôi làm cho."
Cố Khái Đường liền quay đầu, bất đắc dĩ nhìn Đậu Tranh, dừng một chút nói: "Cậu vẫn là đi ra đi."
Đợi đến khi ra khỏi cửa, Đậu Tranh mới phát hiện trong phòng tắm có một cái gương lớn, Cố Khái Đường ngồi hướng kia, có thể trông thấy phản ứng rõ ràng của y.
Đậu Tranh suy nghĩ cần thận, đột nhiên cảm thấy bản thân thật mất mặt.
Muốn tìm cái lỗ mà chui vào, những lời này thì ra không phải trong sách tùy tiện viết.
Cố Khái Đường kỳ thật không nhìn thấy, bởi vì Đậu Tranh gội đầu quá mạnh bạo, Cố Khái Đường sau khi vào phòng tắm cơ hồ mở mắt không được. Hắn sở dĩ bảo Đậu Tranh ra ngoài, bởi vì phải tẩy chỗ riêng tư, loại chuyện này không tiện để người khác thấy.
Cố Khái Đường thân thể khỏe mạnh, không bệnh không tật, cũng chưa từng phẫu thuật. Trong miệng không nói ra, nhưng kỳ thật có chút khẩn trương, đương nhiên cũng có thể tay, chân đều đau, thân thể run rẩy.
Hắn ngồi trên ghế, cẩn thận tẩy rửa thân thể.
Thời gian tắm rửa có chút dài, cuối cùng vẫn gọi Đậu Tranh đỡ hắn đi ra. Trong phòng tắm đều là hơi nước, Đậu Tranh còn tưởng hắn ở bên trong sẽ choáng váng, nhưng nhìn Cố Khái Đường bộ dáng đã tập mãi thành quen, y cũng không biểu lộ kinh ngạc nho nhỏ này.
Phỏng bệnh hai giường bây giờ chỉ có một mình Cố Khái Đường. Rạng sáng, Cố Khái Mai thực sự chống đỡ không nỏi, ngã trên giường ngủ. Đậu Tranh lấy một tư thế không thoải mái ghé vào bên người Cố Khái Đường.
Bệnh viện sáu giờ sáng bắt đầu công tác, Cố Khái Mai và Đậu Tranh lộ ra hai quần thầm đi rửa mặt. Chín giờ sáng Cố Khái Đường sẽ tiến hành phẫu thuật, trước khi giải phẫu không được ăn uống, Cố Khái Đường chỉ có thể bảo bọn họ ăn sớm một chút.
Cố Khái Mai hom qua bị dọa, nhưng hiện tại nhin anh trai thả lỏng trong lòng lại dễ chịu. Cô không đẹp như Cố Khái Đường, tính cách cũng hoàn toàn tương phản. Chọc anh trai vài câu, Cố Khái Mai lại nói đến Đậu Tranh: "Thế nào? Cậu ở chỗ này đã quen chưa?"
"ừ." Đậu Tranh có chút không yên lòng.
"Cậu, cậu khi nào thì tìm vợ? Ngay cả đứa nhỏ cũng có rồi," Cố Khái Đường nói, "Tôi nhớ rõ cậu cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi... so sánh như vậy, anh hai thật là thất bại."
Cố Khái Đường liếc mắt nhìn Cố Khái Mai, nói: "Anh nhớ không lầm, em với anh cùng tuổi."
"Nhưng em có bạn trai." Cố Khái Đường hợp tình hợp lý nói, "Anh vẫn còn độc thân. Em nói có người theo đuổi anh, anh đồng ý làm bạn thì có làm sap, cũng đâu cần phụ trách chuyện gì."
"Đừng có bắt chước ba mẹ nói chuyện với anh"
"..." Cố Khái Đường không để ý, ngược lại nói với Đậu Tranh: "Độc thân chính là không ổn. Cậu xem anh hai bây giờ bị thương, gãy tay đủ thảm, bây giờ chỉ còn một cái chân, thật đáng thương. Ai tới cho ảnh bưng trà đưa nước, tắm rửa lau người?"
Cố Khái Đường tức giận: "Cố Khái Mai!"
Cố Khái Mai không dám nói tiếp nữa.
Cố Khái Đường tuy rằng răn dạy em gái, nhưng trong lòng đã suy nghĩ đến vấn đề này. Hắn biệt một số kiến thức y học, biết đứt gân chân là giải phẫu thông thường, chính là thời gian phục hồi rất dài, không biết lúc nào mới có thể đi lại bình thường.
Tắm rửa cũng là một chuyện phiền toái...
Hắn như vậy còn có thể đi học sao?
Phẫu thuật xong lại gọi điện thoại cho thầy hướng dẫn vậy.
Cố Khái Đường khe khẽ thở dài.
Cố Khái Mai nói giỡn để giảm bớt áp lực của mình. Tám giờ, Tiểu Dã cũng mẹ Cố Khái Đường tới bệnh viện, càng gần giờ phẫu thuật, cái loại áp lực rõ ràng này càng sâu sắc, rốt cuộc cũng không đùa giỡn được nữa.
Song bào thai có tâm linh cảm ứng hay không?
Vấn đề này có chút huyễn hoặc, tình huống bất đồng thì câu trả lời cũng khác đi. Có thể khẳng định chính là sinh đôi cảm tình sẽ tốt hơn bình thường, luôn vì đối phương gặp chuyện mà thương tâm.
Cố Khái Mai rõ ràng biết Cố Khái Đường chính là làm tiểu phẫu, cũng không gây tê toàn thân, nhưng vẫn hoảng hốt. Mẹ Cố cũng dùng khăn tay không ngừng lau nước mắt. Đối với hai người phụ nữ này, Cố Khái Đường là trụ cột của họ.
Cố Khái Đường một chút cũng không lo lắng giải phẫu thế nào, nhưng là lo lắng về quá trình phục hồi.
Vào phòng giải phẫu, Cố Khái Đường đánh giá xung quanh một chút. Nơi này không gian rất rộng, bốn vị bác sĩ mặc quần áo màu xanh sẫm, điều thoài nhiệt độ bật rất thấp, có vẽ có chút quạnh quẽ.
Cố Khái Đường nghe lời bác sĩ ngồi dậy, đối phương tiêm thuốc vào chỗ cột sống.
Cố Khái Đường nhịn đau so với người thường còn tốt hơn, nghe nói gây tê cục bộ rất đau, nhưng tự thể nghiệm, vẫn là có thể chịu được.
Từ phòng phẫu thuật đi ra là hơn mười một giờ, Cố Khái Đường nằm trên giường, người đứng cửa phòng phẫu thuật đều đứng dậy đi tới, mẹ Cố vẻ mặt lo lắng hỏi Cố Khái Đường: "Con trai, có nhận ra mẹ không?"
Cố Khái Đường gật đầu, vươn tay muốn sờ mặt bà.
Hộ sĩ căn dặn: "Trong vòng sáu giờ không được đứng dậy, ngàn vạn lần đừng để ngã xuống, người nhà chú ý một chút.
Bởi vì tác dụng của thuốc tê, Cố Khái Đường nặng nề ngủ.
Ngủ hơn ba giờ, hiệu quả thuốc tê bắt đầu giảm, chỗ bị tiêm đau nhức. Đó là một loại đau đớn khiến người ta không thể nhẫn nại, không biết diễn tả thế nào, tóm lại làm cho Cố Khái Đường nhịn không được muốn co mình.
Nguyên lai nói gây tê cục bộ rất đau, chính là lúc này.
Cố Khái Đường nhịn không được muốn ngồi dậy, nhưng hỗi nói phải nằm như vậy, hắn đành phải nghe theo.
Lại qua một lúc, cái loại đau đớn này còn chưa biến mất, đùi phải liền bắt đầu đau, từ nơi phẫu thuật lan tràn ra.
Cố Khái Đường đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhắm chặt hai mắt, một câu cũng không muốn nói.
Bởi vì cảm nhận rất sâu sắc, hộ sĩ tiêm thuốc giảm đau lo lắng xuống giường không tiện, còn hỏi có cần phải cắm ống tiểu hay không.
Đậu Tranh nói: "Không cần, đến lúc đó tôi đến hỗ trợ là được rồi."
"Vậy cần chú ý đừng để người bệnh ngã xuống, lại đứt gân sẽ rất phiền toái."
Đậu Tranh đáp: "Đương nhiên."
Cố Khái Đường là lần đầu tiên phẫu thuật, tình huống tương đối không ổn, bởi vì rất đau. Nhưng sau này ngẫm lại, giải phẫu hẳn là đều rất đau, hắn xem như còn ổn lắm.
Buổi tối hôm ấy Cố Khái Mai cùng bạn trai đến chăm sóc, ngày hôm sau là mẹ Cố, buoir tối đến phiên Đậu Tranh.
Mẹ Cố có chút ngượng ngùng, cảm thấy không nên phiền Đậu Tranh, Đậu Tranh lại nói: "Này có là cái gì, chuyện nên làm. Hơn nữa chị còn phải giúp em chăm sóc Tiểu Dã."
Mẹ Cố đương nhiên không thể từ chối.
Ba ngày sau phẫu thuật, miệng vết thương của Cố Khái Đường đã không còn đau như vậy, có thể ngồi dậy di chuyển trong phạm vi nhỏ.
Phiền toái chính là Cố Khái Đường không chỉ chân có vấn đề, tay cũng bị thương, hiện tại cầm chén cơm cũng đau đớn, vết thương trên cơ thể tương đối nghiêm trọng.