Loại tâm tình này xuất hiện lúc y còn niên thiếu, đại khái là bởi thời kỳ trưởng thành ảnh hưởng, tuy biết rằng mình được người ta hảo tâm nhận nuôi, hẳn là phải biết điều một chút, nhưng trên thực tế y cũng không ý thức được là mình đang ăn nhờ ở đậu, trái lại còn hung hăn càn rỡ, có thể cầm gậy gộc, khi thế hung ác cùng người ta kết bè phái đánh nhau.
Sau Đậu Tranh lại nghĩ, khi đó chắc là muốn hấp dẫn lực chú ý của ba mẹ nuôi hiền lành dịu dàng đi. Phương thức thu hút chú ý có nhiều loại, Đậu Tranh không tính là thông mình, chọn cái loại phương thức bết bát nhất. Y ở trường học tập không siêu việt. Mỗi khi Đậu Tranh phạm lỗi, ba mẹ sẽ dùng một loại nhãn thần nhìn hắn, cái loại ánh mắt này không cho Đậu Tranh thấy ấm áp, nhưng khi đó, mọi sự chú ý đều tập trung lên người y.
Vì vậy Đậu Tranh càng kiêu ngạo, bảo mẫu của Đậu gia nhìn không nổi, có một lần len lén nói với dì nhà bên: "... Dù sao cũng không phải ruột rà. Đậu tiên sinh một nhà trí thức, hào hoa phong nhã dù gì cũng không sinh được kẻ phản kịch như thế. Còn là cái loại xấu xa kia..."
Đậu Tranh nằm trên giường, vuốt điện thoại di động mới vừa được Cố Khái Đường cầm trong tay. Y tới cái tuổi này, hồi tưởng lúc niên thiếu, rốt cuộc hiểu được cái cảm giác dằn vặt y đến mất ngủ gọi là gì.
Y vô cùng, vô cùng cô đơn.
Cố Khái Đường ngày thường vô vàng, nhưng cũng không đến nổi ngay cả thời gian quay về tiểu khu Minh Châu cũng không có. Em gái nói đúng, Đậu Tranh dù gì đi nữa cũng không thân thiết với bọn họ, từng có quá khư vào trại giáo dưỡng. Cố Khái Đường hẳn nên ở tiểu khu Minh Châu chú ý một chút, miễn gây phiền toái không cần thiết cho hàng xóm láng giềng.
Những giảng viên của Cố Khái Đường gần đây giảng bài về công – kiểm – pháp về công nhân viên chức, yêu cầu Cố Khái Đường cùng đi toàn bộ quá trình. Giúp việc chính là điểm danh, rót nước, chuyện nhỏ như vậy, Cố Khái Đường cũng không thể không đến.
Đem tình huống nói cho Cố Khái Mai còn đang du lịch ở Hong Kong, em gái có chút mất hứng nói: "Nếu y ăn cắp đồ của anh thì sao?"
Cố Khái Mai tâm lý bài ngoại rất nặng nề.
Cố Khái Đường nói: "Không đâu."
"Anh hai, anh cũng đừng nghĩ mọi người đều tốt như vậy.:
"Y còn phải ở đây một tháng." Cố Khái Đường nói, "Thỏ không ăn cỏ gần hang, đạo lý nào em hiểu không?"
Cố Khái Đường bị hắn ví dụ chọc cho ha ha cười.
Cố Khái Đường hỏi: "Em và mẹ bao giờ thì về."
"Ngày mốt. Anh có thể tới đón sao?"
"Có thể, trước khi đến gửi tin cho anh."
"Vâng," Cố Khái Mai đột nhiên nói, "Mẹ muốn nói chuyện với anh."
Mẹ Cố Khái Đường, cũng chính là chị trên danh nghĩa của Đậu Tranh, bà phi thường lo lắng cho tình trạng của y.
Đậu Tranh được nhận nuôi, lúc đó tuổi của mẹ hắn đã không nhỏ, hơn nữa Đậu Tranh và Cố Khái Đường tuổi gần nhau, nên bà không có cách nào xem Đậu Tranh là em trai. Mẹ Cố nghĩ y giống con của mình hơn.
"Mẹ biết con khổ cực." giọng nữ ôn nhu kiên nhẫn nói: "Vất vả như vậy còn phải chăm sóc cậu con, thực sự khó cho con quá..."
Cố Khái Đường trầm mặc một hồi, nói: "Con cũng không có chăm sóc cậu."
"Con không cần nghe em con nói mò," mẹ Cố nói, "Đều là người một nhà, không nên qá phòng bị. Cậu con cũng thật đáng thương, nhỏ như vậy đã bị đem vào trại giáo dưỡng. Năm đó nếu Tiểu Tranh nhận lỗi, chắc cũng sẽ không đến nỗi vậy..."
Cố Khái Đường nghe nói qua chuyện Đậu Tranh vào trại giáo dưỡng, bất quá không rõ ràng lắm. Đang muốn nhân cơ hội này hỏi rõ một chút, mẹ hắn đột nhiên thay đổi trọng tâm câu chuyện: "Tiểu Tranh mang theo một đứa bé sao? Con trai hay con gái."
Cố Khái Đường đáp: "Con trai."
Trong lòng có dự cảm không tốt.
Quả nhiên...
"Cậu con cũng chỉ hơn con có vài tuổi mà con cái cũng có rồi..." Mẹ Cố đau lòng hỏi: "Con chừng nào mới kết giao bạn gái?"
Cố Khái Đường nói: "Bạn cùng phòng còn trở về rồi, mẹ, con cúp điện thoại đây. Mẹ đi chơi vui vẻ."
"Chờ đã...."
Cố Khái Đường lập tức cúp máy.
Hắn kiểm tra hộp thư một chút, phát hiện giảng viên hướng dẫn đã đem tư liệu về nhiệm vụ mới gửi qua.
Cố Khái Đường vốn là nên bắt tay vào xử lý, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liền bị ánh nắng mùa hè chói chang đâm vào làm nheo mắt lại.
Hắn nhớ tới giấc mộng mơ hồ kia, giấc mông làm cho người ta hít thở không thông.
Cố Khái Đường thở dài một tiếng, nhỏ đến không nghe thấy.
Vị nhân viên sửa xe trẻ tuổi mới đến ngày hôm nay tâm tình thật không tốt.
Tuy rằng chưa đến một tuần, nhưng cũng không nhìn đến đồng nghiệp tiền bối, ngay cả bắt chuyện cũng không làm.
Tiệm sửa xe này ngoại trừ Đậu Tranh, còn có ba người công nhân. Ông chủ họ Đổng, bình thường cũng không có trong tiệm, có chuyện qua trọng gọi điện cho gã, những chuyện khác đều do ba người công nhân quản lý.
Trong ba người này, người có vóc dáng cao nhất, thoạt nhìn như quản lý tổ hợp này, được người khác cung cung kính kính gọi một tiếng " Anh Xuyên", có lẽ trong tên có chữ Xuyên. Một người khác mắt vô cùng nhỏ, thị lực không tốt lắm, mang kính mắt nhìn không hợp chút nào, có biệt hiểu là "Mắt kính nhỏ". Người cuối cùng biệt hiệu tương đối tùy tiện, bởi vì đi đứng không tiện, cho nên bị gọi là "tên què".
Từ xưng hô của ba người có thể nhìn ra rõ ràng địa vị cao thấp. Bởi vì Đậu Tranh mới tới không lâu, cho nên ở cùng ba người này tạm thời bình an vô sự.
Ở tuổi này, biết sửa xe đều là đàn ông. Rất ít người chuyên đi học sửa xe, hầu hết đều ở trong tù học qua nghề này.
Đậu Tranh tới nơi này nhìn ra ba người, đều từng vào tù.
Đậu Tranh ngồi xổm nhìn linh kiệm, tìm kiếm chỗ bị hư hỏng.
Kẻ bị gọi là "tên què", rõ ràng địa vị không cao, đi đến bên cạnh Đậu Tranh đôt thuốc hút, hỏi: "Ngày đó tới tìm cậu là ai vậy?"
Đậu Tranh nghe thấy mùi thuốc lá. Từ khi có Tiễu Dã, y cũng không hút thuốc nữa, không có tiền là một chuyện, cái khác cũng không muốn Tiễu Dã hít khói thuốc. Bé con nhỏ như vậy, đề kháng rất yếu ớt. Đậu Tranh luôn cảm thấy trẻ con quá mềm mại, không thể bị ô nhiễm.
Y nghiêng đầu nhìn tên què, lạnh giọng hỏi: "Thế nào?"
"Nhìn như là sinh viên." Tên què hắc hắc cười hai tiếng, "Trắng trằng sạch sạch, vóc dáng cao lớn như vậy lại như tiểu cô nương."
Tên què nói xong, hai người kia đồng thời cười ha hả.
Đậu Tranh biết bọn họ vì sao lại cười.
Bởi vì tên què là đồng tính luyến. Chân cà thọt người ta cũng không nghĩ gì, nhưng nếu cặp giò kia vì giựt chồng mà bị vợ người ta đánh gãy, thì có thể cười nhạo tùy ý.
Tên què đã nhận mệnh, đời này đắp lên cái danh đồng tính luyến ái, bị chê nhạo suốt thời gian dài, gã thậm chí còn dùng cái tên vốn là nên che giấu, vết thương vốn phải cẩn thận bảo vệ, đem ra đùa giỡn.
Đậu Tranh chống đất đứng lên, vỗ vỗ đất trên quần, mỉm cười: "Hỏi cái này làm gì?"
Tên què cũng đứng lên, nói: "... Tôi nhìn thấy người ta lớn lên cũng không giống người nhà của cậu, nên muốn hỏi chút."
"Qua đây," Đậu Tranh mặt còn đang cười, nhãn thần lại có chút phẫn nộ, y nói: "Tao cho mày biết."
Nói xong lời này, Đậu Tranh đột nhiên không cười, bầu không khí trong tiệm sửa xe nháy mắt quỷ dị. Vào lúc đó, tên què giống như cảm nhận được cái gì, anh Xuyên và Mắt Kinh Nhỏ cũng bỏ việc trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía này.
Tên què cũng không kịp lui về sau tránh, Đậu Tranh liền dùng tay đè đầu gã xuống. Tay Đậu Tranh dùng lực nắm lấy gã, gã cũng không có cách nào phản khán.
Anh Xuyên và Mắt Kính Nhỏ ở một bên nhìn, không ai chủ động tiến lên. Nói cho cùng là do tên què chủ động khiêu khích. Gã lúc làm chuyện đó cũng có chút lo lắng, vì Đậu Tranh cao hơn gã một cái đầu, đứng thẳng lên còn cao hơn anh Xuyên.
Nhưng Đậu Tranh rất gầy, cái cổ thon dài, tên què không hiểu sao rất có lòng tin. Gã là người có địa vị thấp nhất trong nhóm, cho nên nghĩ ít nhất cũng phải để người mới tôn kính mình.
Ai ngờ Đậu Tranh khí lực lớn như vậy.
Tay y như thép dội lên mặt tên què. Một người bị không chế đầu, liền không thể đứng vững, muốn phản kháng lại đều bị đối phương ngăn cản được. Tên què chỉ thấy trước mắt tối sấm, rên rỉ một tiếng, đã bị lực mạnh đấm ngửa ra phía sau.
Bởi vì đấm rất mạnh, hơn nữa tên què không thấy đường, cho nên theo bản năng dùng hai tay nắm lấy cổ tay Đậu Tranh, cơ hội phản kháng cũng không có, đã bị đụng mạnh lên tường.
Tên què hô một tiếng. Nội tạng đều đau nhức, cái ót nên trên trường, lập tức có cảm giác muôn ói.
Đậu Tranh nắm tóc tên què, lôi về phía trước, người què liền quỳ trên mặt đất.
Đậu Tranh đánh nhau cũng không có nhắm vào điểm yếu, y ưa thích đùa bỡn đối phương. Lúc tên què phản ứng kịp, từ dưới đất dùng dằn bò dậy, Đậu Tranh liền đạp lên cái chân nhỏ của gã, ngồi chồm hổm dưới đất, túm tóc tên què, bắt gã ngẩng đầu.
"Muốn biết hắn là ai không?"
Đậu Tranh dùng nhãn thần lạnh như băng nhìn tên què, đột nhiên cho gã một quyền. Tên què khóe miệng đều toét ra, gương mặt lập tức sưng lên, khóe miệng trào bọt máu.
"Là ông nội mày đó."
Đậu Tranh nhẹ giọng nói.
Y nói như vậy, còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía anh Xuyên.
Người nọ làm như không thấy, cười cười cùng Mắt Kính Nhỏ nói chuyện về trận bóng tối qua, vờ như không biết tình hình bên này.
Nhưng nhìn động tác nuốt của anh Xuyên, rõ ràng gã đang rất căng thẳng.