Bé Con Xé Nát Kịch Bản Nhân Vật Phản Diện

Chương 11



*** Tin Vui Tin Vui ***


Sau khi dịch được mười chương chuyện, mình đã tìm ra được nguồn raw Trung, do đó, trong 137 chương còn lại, mình sẽ dùng raw Trung để dịch tiếp, nguồn Convert chỉ bổ sung để mình kiểm tra nội dung, do đó các bạn yên tâm là nội dung bám sát nhé <3


CHƯƠNG 11


Hiểu lầm tháo gỡ, Khương Tú Mai đối Du Văn Thành địch ý tiêu tan, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, con trai của tôi không cho người khác bớt lo lắng, khiến ngài chê cười."


Du Văn Thành mười phần ôn hòa, lắc đầu tỏ vẻ không có chuyện gì.


Ông giày da bóng láng, áo mũ chỉnh tề, thoạt nhìn là một nhân vật lớn, nhưng lại cảm thấy không có một chút phong cách khí chất nào, nhìn qua không có giống kẻ cao ngạo, có ngoại hình dễ nói chuyện, dễ sống chung.


"Trong chốc lát tôi còn phải trở về, vậy nên sẽ nói ngắn gọn thôi." Du Văn Thành nói rõ lý do mình đến: "Khương tiên sinh giúp làm một đại ơn là đã cứu con trai tôi, phần ân tình này Du gia sẽ giữ trong lòng không dám quên. Đây là một chút tâm ý của tôi, mong mọi người nhận lấy."


Gia đình Du Văn Thành truyền đời qua ba thế hệ, con nối dõi rất ít. Con của ông có duy nhất một đứa con trai, bình thường được chăm sóc rất cẩn thận, đến chỗ nào cũng có người theo, nhưng không nghĩ lúc đấy lại có xảy ra sơ suất lớn đến vậy, thằng bé bị người đưa ra chỗ trống vắng người. Nếu không phải Khương Tinh Thiên Hàng Thần Binh (1), con trai của ông lúc này có thể đã phải chịu khổ.


(1) Thiên Hàng Thần Binh: những vị thần canh giữ trên thiên đường ( ở đây ý Du Văn Thành là Khương Tinh như một vị thần đã cứu con trai ông)


Đối với vị đại ân nhân này, Du Văn Thành tự nhiên thấy ơn lớn hơn trời, đã sớm chuẩn bị xong quà tạ lễ.


Ông lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Khương Tinh: "Mật mã thẻ là sáu chữ số đầu tiên, tiền bên trong đều là của cậu, xem như một chút tâm ý của tôi."


Khương Tinh không lập tức nhận lấy, ngược lại nhìn Khương Tú Mai một chút, hai người hai mắt nhìn nhau.


Đối với Khương Tinh mà nói, chuyện lần này hữu kinh vô hiểm(2), nghĩ cũng cảm thấy không đáng sợ gì lắm, ngược lại cảm thấy sự việc này trải qua rất kích thích, rất thú vị. Hắn tuổi trẻ sức lực khỏe mạnh, vết thương trên bụng dù lớn nhưng cũng sắp khỏi, lại là một tên to gan lớn mật giỏi chịu đòn. Lại nói tới việc khen thưởng, cảnh sát đã biết hắn, còn khen thưởng một vạn khối tiền. Đây chính là phần thưởng giá trị nhất mà Khương Tinh được nhận từ bé đến giờ, trong lòng hắn như vậy cũng đã thỏa mãn.


(2) Hữu Kinh Vô Hiểm : gặp chuyện nguy hiểm bất ngờ kinh ngạc nhưng không ảnh hưởng tính mạng.


Bình thường hàng xóm láng giềng cũng giúp nhau một tay, các nhà qua qua lại lại, nhưng bất quá cũng chỉ là đưa mấy con gà con vịt nhà mình nuôi, chút đồ ăn lương thực, hoặc là đem rau xanh biếu. Khương Tinh tuy rằng thường xuyên ở bên ngoài lêu lổng, nhưng nội tâm vẫn là cực kỳ thuần phác. Lần đầu tiên có người đến cửa đưa tiền, thật sự lòng không dám nhận.


Khương Tinh dơ tay lắc, từ chối, không muốn nhận.


Ngược lại là Khương Tú Mai trầm tư một lát, cảm thấy vết thương kia của con trai vẫn là không đáng có, đau lòng, cắn răng nói: "Tinh Tinh, con trước tiên nhận lấy đi, Du tiên sinh chạy đường xa không dễ dàng, đừng làm cho ngài ấy một chuyến tay không, cũng là toàn tâm toàn ý của hắn."


Nói xong, quay đầu sang hỏi Du Văn Thành: "Không nhiều tiền phải không? Có chút thành ý là được rồi, thằng bé không có việc gì, chúng tôi trong lòng cũng không địch ý. Nhà tôi có nuôi trẻ nhỏ, cũng biết tình cảnh mất con đáng sợ như thế nào. Những tên bắt cóc kia là đáng chết, bọn chúng bị mọi người chửi là rác rưởi cũng không quá đáng."


Du Văn Thành cười lắc đầu: "Không nhiều tiền."


Khương Tú Mai lúc này mới yên tâm.


Khương Tinh vừa định tiếp nhận thẻ ngân hàng thì bị đột nhiên bị một bàn tay nhỏ đè lại.


Khương Tiểu Mãn mặt đầy nghiêm túc: "Cậu, chúng ta không thể nhận tiền của cái chú này."


Một câu đem tất cả ánh mắt của người lớn trong phòng chú ý, dừng ở trên người bé.


Khương Tú Mai nhìn chằm chằm, Khương Tinh nhìn chằm chằm, Du Văn Thành nhìn chằm chằm, hai tên to con phía sau Du Văn Thành cũng nhìn chằm chằm.


Bị nhìn như vậy, Khương Tiểu Mãn áp lực rất lớn, miệng bẹp bẹp, sợ tới mức thiếu chút nữa muốn bật khóc.


Bé thật sự rất sợ!


Bé cũng không nghĩ sẽ làm như vậy, nhưng mà hệ thống vừa rồi lại ban phát nhiệm vụ.


【 Nhiệm vụ: Cự tuyệt quà Du Văn Thành tặng, sự việc này liên quan đến cốt chuyện chính tuyến, yêu cầu kí chủ nghiêm túc làm!!!


Khen thưởng: 50 điểm phân tích】


Chưa thấy qua hiện tượng này, Khương Tiểu Mãn kinh ngạc đến ngây người.


Dù không biết chính tuyến là cái gì, nhưng bé lớn tới như này, còn chưa gặp qua cái gì tốn nhiều điểm thưởng như thế!


Khương Tiểu Mãn nhìn nhìn bà ngoại, lại nhìn cậu một chút, không ai mắng bé, bẹp miệng xuống một chút rồi bình tĩnh thở ra, nhưng vẫn rất sợ hãi! Muốn khóc!


Du Văn Thành hỏi bé: "Vì sao không thể nhận tiền của chú?"


"Bởi vì... Bởi vì cảnh sát đã khen thưởng cho cậu."


Khương Tiểu Mãn to gan, nói tiếp: "Hơn nữa, hơn nữa cậu con không nghe lời, bà ngoại có nói túi tiền cậu có lỗ thủng, không giữ được tiền, đến nhà còn không chịu về, bà ngoại không thèm tìm hắn."


Những thứ này đều là lúc Khương Tinh không ở nhà, Khương Tú Mai cùng Khương Tiểu Mãn lải nhải nhắc đi nhắc lại, tất cả bé đều nhớ hết.


Khương Tiểu Mãn lại muốn cắn ngón tay, cái chú trước mặt tuy rằng mặt đầy ý cười, nhưng bé lại cảm thấy áp lực rất lớn.


Cái cảm giác này giống như... Bị Đường lão sư đặt câu hỏi nhưng bé lại không trả lời được, rất áp lực.


Du Văn Thành có chút kinh ngạc.


Trong nhà có hai người lớn đầu, lại không nói lại một đứa trẻ. Loại chuyện này, ông còn tưởng rằng trẻ con nghe cũng không hiểu đâu. Coi như cho dù nghe hiểu, thì con bé vẫn còn quá nhỏ, có thể có lá gan xen vào cuộc nói chuyện sao?


Bé gái trước mắt bất quá cũng mới ba bốn tuổi, cùng con trai của ông không chênh lệch quá nhiều, nhưng cơ thể lại nhỏ gầy hơn một chút. Khuôn mặt lớn chừng bàn tay, một đôi mắt giống như quả nho ngâm trong mặt nước hồ, trong veo sạch sẽ, vừa tròn vừa đẹp mắt.


Người Khương gia nhìn qua đều cao lớn thô kệch, ngũ quan Khương Tú Mai cùng Khương Tinh đều có thể nhìn ra được có chỗ giống nhau, ngược lại là cô bé này tuy tuổi nhỏ đã lộ ra một cỗ khí thanh tú, là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp, mười phần đáng yêu, nhìn qua giống như đột biến Gen.


Du Văn Thành nhìn bé, bé còn dám nhìn chằm chằm lại, không hề sợ hãi.


Ngược lại có cái lá gan lớn!


Nhớ tới tình huống của con trai trong nhà, Du Văn Thành không khỏi thở dài.


Nếu là con trai của ông có thể giống cô bé này một nửa, hoạt bát một chút là tốt rồi.


Du Văn Thành đối Khương Tiểu Mãn nhiều hơn vài phần yêu thích, lời nói thấm thía bảo: "Số tiền kia đủ để mọi người trải qua một cuộc sống sinh hoạt dư dả, về sau coi như là không làm việc gì, cũng không lo thiếu cái ăn cái mặc."


Sẽ không có người nào có thể chống đỡ được sự hấp dẫn như vậy chứ?


Cái gia đình này nhìn qua cũng không giàu có, ngày ngày hẳn là trôi qua rất túng thiếu khó khăn. Cô nhóc này nhìn qua đáng yêu thì đáng yêu, nhưng quần áo trên người cũng nhiều chỗ vá lại, hẳn là rất cần số tiền này.


Du Văn Thành cảm giác việc mình cần làm đã quá đủ.


"Cái này càng không được đâu." Khương Tiểu Mãn vốn là dựa theo nhiệm vụ hệ thống ban phát để từ chối, mà hiện tại thật lòng cảm giác không hề muốn nhận.


Bé sốt ruột nói: "Chú như thế nào có thể cho nhiều tiền như vậy? Cậu cháu vốn là kẻ lười, về sau không phải càng lười hơn sao? Nếu như tiêu hết tiền rồi thì phải làm như thế nào?"


Đúng vậy, tiền dù nhiều, nhưng đã xài hết rồi thì phải làm sao đây?


Khương Tú Mai vốn cũng không hiểu Khương Tiểu Mãn đang nói cái gì, nhưng nghe bé nói như vậy, lập tức như thể nước rót vào đầu, tỉnh táo lại.


Tiểu Mãn nói có lý nha.


Khương Tinh vốn là phóng túng đến mức không biết trời trăng đất hỡi, trong tay nếu mà có tiền, còn không phải mỗi ngày đều không ở nhà sao? Huống chi tiền tiêu xong, bọn họ còn có thể da mặt dày đến cửa tìm người ta đòi tiền à?


Người lười không muốn làm thì sao có thành quả? Thiên Hoành Thành Tài (3) đều đã bị mất hết!


(3) Thiên Hoành Thành Tài - 金山银山 -
Jinshan Yinshan - "nước xanh, núi xanh là nước vàng, núi bạc", nghĩa là môi trường sạch thì đất nước mới giàu mạnh, đây là kinh nghiệm trong việc phát triển song hành giữa tự nhiên và môi trường (Baidu.cn.com)


( Đoạn này mọi người cứ hiểu Khương Tinh nếu chỉ biết hưởng thụ thì sẽ không làm ra trò trống gì, trở nên cặn bã vô công rồi nghề, giống như môi trường dần trở nên ô nhiễm)


Khương Tú Mai vốn là cảm thấy con trai không biết suy nghĩ, lúc này càng không thể đồng ý, ngay lập lập tức tiến tới chỗ Khương Tiểu Mãn đi tới, lớn tiếng nói: "Đúng đúng đúng, Tiểu Mãn nói đúng, chúng tôi không thể nhận tiền của ngài. Cái gì nên khen thưởng, cái gì nên nhận, cảnh sát đều đã đưa đủ, chúng tôi không cần phải lấy thêm."


Du Văn Thành không nghĩ đến người nhà này lại còn nghe theo lời nói của một đứa bé, sửng sốt một chút, cũng không miễn cưỡng, ngược lại hỏi: "Vậy mọi người muốn cái gì? Chỉ cần ở trong phạm vi có đủ khả năng để làm, tôi đều có thể thỏa mãn đáp ứng."


Khương Tinh có chút lưu luyến sờ sờ thẻ ngân hàng trong tay, hắn vốn đối với cái quà cám ơn này không có cảm giác gì, nhưng nghe đến việc Du Văn Thành nói có thể trở nên giàu có, vô ưu vô sầu, làm một người phú quý, trong lòng cư nhiên có chút ý lung lay.


Nhưng...


Mẹ đang nhìn mình, cháu gái cũng đang nhìn mình...


Khương Tinh cắn răng, đem thẻ trả về nói: "Đừng hỏi tôi, hỏi Tiểu Mãn đi."


Dù sao ở trong nhà, hắn phỏng chừng địa vị bản thân so với heo còn thấp hơn. Còn đợi tới phiên mình làm chủ? Nằm mơ!


Khương Tiểu Mãn cắn ngón tay, phi thường buồn rầu suy nghĩ một hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Thầy của con nói, tặng người khác đồ vật, không bằng dạy người ta cách lấy được đồ vật đấy. Hay là chú dạy cậu con cách kiếm tiền như thế đi, cậu nhất định sẽ cám ơn chú."


Khương Tú Mai nói theo: "Đúng đúng đúng, ý kiến này hay nha."


Du Văn Thành thì thật lòng cảm thấy sững sờ rất lâu.


Ông nhìn Khương Tiểu Mãn, dở khóc dở cười: "Giáo viên của cháu còn dạy thể loại kiến thức này sao?"


Bài học này cũng quá... Sâu sắc đi?


Dạy người khác kiếm tiền? Có hám ý!


Khương Tiểu Mãn chớp mắt mấy cái, hỏi lại một câu: "Chẳng lẽ chú chưa nghe qua câu nói: cho người cá không bằng chỉ người cách bắt cá sao?"


"..." Đối với khuôn mặt nhỏ nhắn, Du Văn Thành trầm mặc một lát, cuối cùng nở nụ cười. Ông giơ ngón tay cái lên, không chút keo kiệt mà tán dương: "Tiểu nha đầu, khó lường!"


Du Văn Thành sờ sờ hai má, một gương mặt già nua có chút xấu hổ. Ông vốn tưởng rằng bản thân đã đưa ra thành ý lớn nhất, không nghĩ đến đấy vẫn là suy nghĩ không chu toàn.


Đem thẻ ngân hàng thu về lại, Du Văn Thành hổ thẹn nói: "Thẻ này ở trong tôi có để 100 vạn, vốn cảm thấy có lẽ đủ để mọi ngươi sinh hoạt. Nhưng bây giờ nghĩ một chút, là bản thân suy nghĩ không chu toàn, chuyện này để tôi sẽ tiếp tục suy tính."


100 vạn!


( 100 vạn là khoảng hơn 300 triệu VND)


Khương Tú Mai ngưng lại, Khương Tinh cũng run run.


Mỗi một mình Khương Tiểu Mãn đối với tiền tệ không có khái niệm nên vẫn thờ ơ.


Nhiều, thật là nhiều tiền... Nhưng vừa rồi mới từ chối người ta đến hợp lý hợp tình, hiện tại cũng không thể gào với họ là không cho lấy lại được.


Khương Tú Mai với Khương Tinh cũng không thể làm ra cái loại chuyện mất mặt như vậy, chỉ có thể rưng rưng nhìn theo Du Văn Thành rời đi.


Sau khi bọn họ rời đi, Khương Tinh trở thành một tên lớn tuổi não ngắn ngồi xổm trên mặt đất, lẩm bẩm nói: "100 vạn, 100 vạn... Đây chính là khoảng cách gần nhất của một đêm phất nhanh như gió!"


Nói nói, nước mắt liền chảy xuống.


Hắn nhìn về phía Khương Tiểu Mãn, nước mắt lả tả rơi, khóc đến vô cùng ủy khuất: "Tiểu Mãn à Tiểu Mãn, cậu bình thường có ăn cái gì cũng không quên đem về cho nhóc, làm gì có tư thù, làm gì có ai oán, nhóc vì sao lại đối xử với cậu như vậy hả...?!!"


Khương Tiểu Mãn biết hắn muốn tiền, lập tức đạp đạp đạp chân chạy vào trong phòng, đem hộp sắt mà bé dùng để đựng tiền đem ra.


Bên trong vụn vụn vặt vặt đều là một đồng, năm đồng tiền giấy, còn có tiền xu linh tinh, lay động lắc lư, kêu đinh đa đing đang.


Đây là toàn bộ tài sản của Khương Tiểu Mãn, kẹo đường cũng đều có ở bên trong.


"Cho cậu đó, con có tiền mà."


Khương Tinh nhìn đến một đống tiền lẻ màu sắc rực rỡ thì càng tức giận, tâm khó chịu thiếu chút nữa ngất xỉu, nhịn không được liền kéo bé đánh một trận vào mông.


Khương Tiểu Mãn thét lớn một tiếng, cuối cùng vẫn là không bị đánh vì Khương Tú Mai đã xông lên, cho Khương Tinh một trận măng xào thịt, áp đảo hắn.


Khương Tú Mai nói: "Mi còn dám đánh Tiểu Mãn! Tiểu Mãn so với ngươi còn suy nghĩ sâu xa hơn. Ngươi tính tình như nào tạo còn không rõ? Tiền này chắc chắn không thể nhận! Về sau không cho ngươi tiếc nuối, thành thành thật thật tìm việc làm cho đi, hoặc là đi công tác! Hoặc là tiếp tục ở lại, cùng tao xuống đất làm ruộng, tốt cho ngươi, còn có thể một đêm làm giàu nha! (*)"


(*) Đoạn này hãy hiểu là Khương Tú Mai đang khịa Khương Tinh nha :))


Khương Tinh khóc đến đặc biệt thảm thương.


Qua mấy ngày, Khương Tinh rốt cuộc bình tĩnh tiếp nhận sự thật. Du Văn Thành đã rời đi mấy ngày, mọi việc diễn ra bình thường cứ như ông chưa từng tới.


Chuyện này, cao hứng duy nhất cũng chỉ có hệ thống.


Bởi vì nó loại bỏ được yếu tố quấy nhiễu cốt truyện chính tuyến!


Nếu như đồng ý nhận lấy bsố tiền mà Du Văn Thành tặng, nhà kí chủ sẽ có tiền, về sau sẽ không nghèo khổ thất vọng, sẽ không bữa đói bữa no, sẽ không thể hắc hóa!!!


Ai biết Khương Tinh không chết thì xảy ra biến cố như vậy? May mắn may mắn, may mắn nó dựa vào thông minh tài trí của mình, đem chính tuyến đi đúng quỹ đạo.


Hệ thống sợ bóng sợ gió một hồi, thời điểm ban cho Tiểu Mãn 50 điểm phân tích, đặc biệt hào phóng, cố ý tranh thủ tặng thêm cho bé vài điểm khen thưởng, lập tức thành 60 điểm.


Sau đó không đợi hệ thống cao hứng vài ngày, Du Văn Thành kia cmn lại còn tới nữa!!!


-------oOo-------


[ Truyện được đăng tại Wattpad của Linhlan9897 - https://www.wattpad.com/home]


Truyện có bất cứ sai sót gì mong hãy để dưới phần bình luận, mình sẽ nhanh chóng điều chỉnh hoặc bổ sung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.