Bác sĩ sau khi kiểm tra xong, cũng không hiểu tại sao.
Lúc trước mạng của Khương Tinh đặc biệt không rõ ràng, chỉ có thể dựa vào một hơi thở thoi thóp sống qua ngày, hắn năm lần bảy lượt khiến người nhà phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, không nghĩ đến quay đầu một cái bệnh tình lại chuyển biến tốt đẹp.
Nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể giải thích rằng người trẻ tuổi khôi phục sức khỏe đến chóng mặt. Chính là quá kinh người, hiện ngay cả bác sĩ còn thấy giống như nằm mơ.
"Con trai của bà hiện tại không có trở ngại gì. Nghỉ ngơi thêm vài ngày, nếu như không có xuất hiện biến chứng bệnh thì có thể xuất viện. Sau vụ việc lần này không được làm vận động kịch liệt, miễn cho miệng vết thương bị rách."
Khương Tú Mai lo lắng tới mức căng thẳng, rốt cuộc vẫn nghe theo, liên tục gật đầu.
Chờ sau khi bác sĩ đi, Khương Tú Mai nhịn không được lau lau nước mắt, nói: "Về sau mẹ không cho con cùng đám huynh đệ kia làm loạn! Nhìn xem thật đáng sợ, may mắn ông trời phù hộ, không thì cái mạng nhỏ của con cũng khó giữ!"
Khương Tinh thấp giọng lẩm bẩm: "Mẹ, lần này mẹ lại hiểu lầm con, con không có hồ nháo, cũng không phải cùng —— "
"Còn chưa hồ nháo? Còn chưa hồ nháo?" Khương Tú Mai tức giận đến muốn đánh hắn, nhưng nể tình hắn là cái bệnh nhân nên nhịn, không thật sự hạ thủ lưu tình: "Chờ hết bệnh rồi liền cùng mẹ về nhà, Tiểu Mãn còn ở nhà một mình chờ chúng ta đấy."
Khương Tinh không dám nói cái gì nữa, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng.
Trên bụng hắn chịu một đạo làm thủng một mảng 10cm, trên đầu cũng bị đập một cái tạo lỗ hổng, bác sĩ nói hắn vừa mới làm phẫu thuật xong, cần đi lại cử động một chút, như vậy miệng vết thương mới không bị dính vào với nhau.
Khương Tú Mai muốn giúp hắn đi lại, nhưng Khương Tinh cự tuyệt, tự mình đẩy xe treo bình truyền dịch, ở ngoài phòng bệnh ôm bụng đi lại khắp nơi.
Nhưng hắn khôi phục sức khỏe hết sức kinh người.
Nếu không phải Khương Tinh có tư thế đi đường không thích hợp, thì nhìn bề ngoài không cái gì cũng không nhìn ra là kẻ bị bệnh.
Khương Tú Mai thoáng yên tâm, rốt cuộc cũng có tâm tư xử lý những chuyện khác.
Nhớ tới Tiểu Mãn một thân một mình ở nhà, Khương Tú Mai gọi cho bé một cuộc điện thoại.
"Tiểu Mãn à, ở nhà có nghe lời không?"
Khương Tiểu Mãn tay nhỏ nâng microphone, nghe được giọng của bà ngoại, đôi mắt bé híp lại, cong thành hình trăng non, "Con rất nghe lời nha, hôm nay tự mình rời giường, còn tự mình rửa mặt. Con còn có thể tự buộc tóc, còn muốn buộc hai bên, nhưng bàn tay lại không đủ dài... Buổi sáng bà hàng xóm cách vách có cho con hai cái bánh ngô, nhưng chưa có ăn xong. Giữa trưa thì uống một chén cháo loãng, còn có bát dưa muối nữa."
Khương Tiểu Mãn ngoan ngoãn báo "lịch trình" một ngày của mình, nói xong cái mũi nhỏ nhích nhích, hỏi: " Cậu khi nào về nhà? Con nhớ bà ngoại."
Bất quá mới có bốn năm ngày mà thôi, nhưng Khương Tiểu Mãn lại cảm thấy thời gian trôi qua cực kỳ lâu. Hệ thống nói với bé, cái này gọi là sống một ngày bằng một năm.
Năm hay không năm, Khương Tiểu Mãn không có hiểu, bé chỉ biết là nếu bà ngoại cùng cậu không trở lại, bé buổi tối đi ngủ sẽ đều khóc nhè.
Bé cũng không muốn cùng bà hàng xóm ngủ chung, tự bé có thể ngủ một mình, nghĩ mình ngủ trên giường nhỏ của cậu, có thể một người từ đầu giường lăn đến cuối giường.
"Hai ngày nữa bà ngoại sẽ trở về, mang theo cậu của con, đến thời điểm đó hai ta cùng nhau xử lý hắn."
Khương Tiểu Mãn lúc này mới nở nụ cười, sau khi cúp điện thoại, bắt đầu đếm trên đầu ngón tay, đếm xem bà ngoại cùng cậu bao ngày nữa sẽ về nhà.
Hệ thống nói cậu cần nằm viện một tuần, hiện tại đã qua một hai ba bốn năm ngày... Ai nha! Không đếm được, dù sao vẫn là nhanh, bé chỉ cần ngoan ngoãn đợi là được.
Rồi bé leo lên ghế dựa, từ trong ngăn tủ cầm ra một hộp sắt đựng kẹo đường.
Bên trong có đủ mọi viên và kẹo đường sắc màu, đếm đếm, còn dư mười viên.
Từ sau khi cậu gặp chuyện không may, Khương Tiểu Mãn đã rất lâu không đụng đến kẹo đường.
Một là do bé còn một lòng một dạ nghĩ cách làm như thế nào để dùng kẹo đường trao đổi điểm phân tích từ hệ thống, hai là hệ thống nói nó và bé hiện tại đã "thiếu hụt tài chính", điểm bây giờ đã không còn, không thể giống như trước là nghĩ đổi cái gì liền đổi cái đó, phải tích kiệm, không được hoang phí. Kẹo đường cũng là phải ăn thật ít, xong cũng chưa đủ.
Khương Tiểu Mãn ngay từ đầu còn không biết thiếu nợ là có ý gì, bé chỉ dựa vào mấy con số được ghi trên mặt, biết rõ là có nhiều số dư nói: "Chúng ta rõ ràng còn dư rất nhiều rất nhiều điểm phân tích mà. Trước kia chỉ có số 6, hiện tại có... Có hai số 9, còn có một số 4, vậy là bao nhiêu nhỉ?"
"994 điểm phân tích." Hệ thống mơ hồ phát ra giọng điệu do nghiến răng nghiến lợi, "Kí chủ, không phải 'Chúng ta' có rất nhiều điểm, đây là điểm phân tích của ta, là ta nhiều năm tích góp được, chỉ là cho ngươi mượn trước để dùng! Nhìn phía trước số 994 còn có cái dấu trừ kìa, ngươi bây giờ không chỉ không có điểm, ngươi còn nợ ta! Về sau phải trả!"
Hệ thống cường điệu nói lặp lại: "Kí chủ ngươi là phải trả ta điểm phân tích. Có mượn có trả, muốn mượn tiếp thì phải trả, làm người phải giữ được chữ tín."
Khương Tiểu Mãn gãi gãi đầu, mắt sáng lên, "Vậy sau này ta còn còn có thể mượn nữa sao?"
"... Không thể." Hệ thống nói: "Hệ thống cũng không còn điểm."
Hệ thống nói như thế, là không muốn để bé học được "Lấy thải nuôi thải(1)", chỉ muốn bé phải ghi nhớ bản thân cần trả tiền mà thôi. Hệ thống không dám nói nữa, sợ bé lại nghĩ đến địa phương (*) gì kỳ kỳ quái quái.
(1) Lấy thải nuôi thải : kiểu kiểu lấy tiền mới vay được chả cho khoản nợ cũ.
(*) Ý nói sợ bé Tiểu Mãn hiểu được cái gì mà hệ thống không thể giải thích bằng vốn từ cơ bản đó :)))
Khương Tiểu Mãn vỗ vỗ bộ ngực cam đoan nói: "Hệ thống ca ca là người tốt, ngươi đã cứu cậu, nên ta phải cám ơn, cũng sẽ không quên. Vậy ta mời hệ thống ca ca ăn kẹo đường."
Bé vạn phần cẩn thận lấy ra một viên kẹo, tính toán chia sẻ cho hệ thống.
"Nói rất nhiều lần... " hệ thống thở dài, "Hệ thống không cần ăn ."
Đúng nha, thiếu chút nữa lại quên rồi.
Khương Tiểu Mãn bóc vỏ gói kẹo đường ra, vui vẻ nói "Không có việc gì, ta có thể ăn cho ngươi xem! Về sau ta mang ngươi đi ăn thứ khác, đồ ăn nhà ta rất dễ ăn!"
Hệ thống tuyệt đối không vui vẻ.
Khương Tiểu Mãn chỉ ăn một viên, sau đem hộp sắt cất về, giấu kỹ.
"Bà ngoại nói, cậu phải uống thuốc, uống thuốc rất đắng, ta giữ lại cho cậu, chờ hắn trở về, về sau hắn cũng sẽ không đi nữa."
Ở tỉnh trên có một lão trung y(2), so sánh với đi tiêm chích ở bệnh viện, bà ngoại rõ ràng rất tin tưởng cái lão trung y kia. Khương Tiểu Mãn mặc kệ có đau đầu hay bệnh tật gì, bà ngoại đều ưu tiên lựa chọn đi tìm lão trung y đầu tiên.
(2) lão trung y: thầy thuốc/người bốc thuốc
Lão trung y bốc thuốc đều rất rất đắng, Khương Tiểu Mãn mỗi lần uống đều phải bịt mũi, kiên trì mới có thể nuốt trôi xuống. Thuốc kia hương vị vừa đắng vừa chát vừa ghê tởm, Khương Tiểu Mãn uống xong đều bị đắng đến nước mắt rưng rưng, trong miệng phải nhét đầy kẹo đường thì mùi vị đó mới có thể biến mất.
Ở trong ấn tượng của bé, thuốc chính là rất đắng.
Tuy rằng Khương Tiểu Mãn rất nhiều ngày chưa có ăn kẹo đường, hiện tại còn muốn ăn thêm, nhưng bé nhất định phải nhịn xuống, nhất định không được ăn vụng .
Bệnh của cậu nghiêm trọng như vậy, thuốc hắn uống cũng nhất định rất rất đắng, bé muốn giữ lại cho cậu vài viên.
Hệ thống đau lòng muốn chết. Nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là có thể móc ra một hai điểm để cho bé mượn mua kẹo đường ăn. Hài tử không được ăn kẹo đường ăn cũng quá khổ đi? Kí chủ của nó sao lại phải nếm qua khổ cực như vậy?
Hệ thống đưa ra hai điểm phân tích cho bé tiếp tục mượn, Khương Tiểu Mãn lại lắc đầu, không nhận.
Bé tuy rằng đã nước mắt rưng rưng , lại nén nước mắt lại, khóc thút thít nói: "Vạn nhất ngươi còn muốn đòi ta thì phải làm sao bây giờ?Ta không còn điểm để có thể trả lại ngươi. Bà ngoại không ở nhà, ta không thể gây thêm tai họa, làm cho bà thêm phiền toái..."
"Kí chủ, hai cái này cùng không có quan hệ gì. Cho ngươi mượn hai cái tích phân, sẽ không cho thêm bà ngoại ngươi phiền toái." Nó là có ý tốt.
"Ngươi lại là người sai ta đi đập cái đĩa, ta mới không muốn." Khương Tiểu Mãn rất kiên quyết.
"..." Hệ thống trầm mặc.
Trong lòng lại có tia tia vui mừng? Còn có loại cảm giác tự thành tựu cùng trách nhiệm ?
Càng nghĩ càng nghĩ lại cảm thấy không đúng.
Nó rõ ràng là quyết chí muốn bồi dưỡng một kẻ bại hoại mà!
Hệ thống rút kinh nghiệm xương máu, quyết định kiên định lập trường, không thể tùy ý bị mê hoặc .
Bất quá hết thảy mọi thứ đều có tiền đề, đó chính là chờ thời điểm Khương Tiểu Mãn trả xong rồi lại nói...
-
Hệ thống giúp Khương Tiểu Mãn nhớ kỹ ngày bà ngoại cùng cậu về nhà, hai ngày sau, Khương Tiểu Mãn tự mình mang một cái ghế nhỏ để ngồi ở ven đường chờ bọn họ.
Như vậy bà ngoại cùng cậu chắc chắn có thể nhìn thấy bé đầu tiên ở đây!
Trong lòng bé bây giờ một cái hộp sắt đựng kẹo đường, bên trong còn dư chín viên, đều là bé cố ý tiết kiệm để dành.
Ngày trước mỗi khi cậu về nhà, chỉ cần mang cho bé đồ ăn ngon, tức giận của bé cái gì đều toàn biến mất, còn có thể giúp cậu nói chuyện, làm cho bà ngoại không thể đánh hắn.
Hệ thống nói, cái này gọi là cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, bé lấy đồ vật của cậu, tất nhiên phải giúp hắn.
Bé đem bảo bối của mình cho cậu, hắn nhất định phải nghe lời.
Khương Tiểu Mãn mở ra hộp sắt, đếm đi đếm lại, xác định là chín viên đường không sai.
Chín viên, hẳn là có thể làm cho cậu nghe lời chín ngày nhỉ?Chín ngày sau lại tiếp tục tìm biện pháp.
Khương Tiểu Mãn vừa lòng gật gật đầu, vừa định đem chiếc hộp cất đi, bỗng nhiên đầu tê rần, có người từ phía sau bắt lấy tóc của bé.
Đầu có thể rơi máu có thể đổ, chỉ có tóc không thể loạn.
Bình thường ngoại trừ bà ngoại, ai cũng không thể đụng vào đầu của bé, ngay cả cậu cũng không được. Cậu nếu như làm loạn tóc bé, bé có thể tức giận đến nguyên một ngày không cùng hắn nói chuyện.
Huống chi, người phía sau còn dựt mạnh tóc, lực đạo rất lớn, làm cho bé bị nắm đau .
Khương Tiểu Mãn một đôi nho giống như đôi mắt bởi vì tức giận mở được thật to , bé nổi giận đùng đùng quay đầu, liếc mắt liền thấy một bé trai mập mạp đang kéo kéo tóc bé.
"Mau buông ra!" Khương Tiểu Mãn một bàn tay che chở tóc của mình, một bên tức giận nói: "Cậu bắt nạt tớ, tớ liền nói cho bà ngoại biết!"
Cái đứa bé trai này tên Chu Hải Dương, là tên nhóc khỏe mạnh nhất ở thôn này.
Cậu ta là một đứa trẻ đứng đầu, khí lực rất lớn, bình thường liền tung tăng nhảy nhót làm ầm ĩ, Khương Tiểu Mãn không thích chơi cùng nó, trước giờ đều là nước giếng không phạm nước sông. Bình thường gặp mặt, đều là ngươi cho ta đánh cái heo mũi, ta cho ngươi le lưỡi, ai cũng xem ai không vừa mắt.
Chu Hải Dương cũng nhỏ tuổi ngây thơ mờ mịt, bất quá cha mẹ cậu ta nói chuyện gì thì cậu ta đều nhớ kỹ, ý tứ hiểu biết là, "Mẹ tao nói cậu mày không về được, về sau ngươi chính là một con nhóc không ai thèm nhìn."
"Cậu nói dối! Mới không phải! Bà ngoại nói bà hôm nay sẽ trở về!" Khương Tiểu Mãn nổi giận.
"Bà ta lừa máy thôi." Chu Hải Dương nói tiếp: "Mẹ tao nói mày là cái sao chổi xui xẻo, ngu ngốc chậm phát triển, bà ngoại mày sẽ không cần mày nữa."
Sao chổi xui xẻo, chậm phát triển đều là lời mắng người, Khương Tiểu Mãn không mắng chửi người, nhưng bé có nghe qua, không biết có ý nghĩa gì, nhưng là biết không phải là lời hay.
Bé tức giận đến hai mắt đỏ bừng, ủy khuất đến muốn chết.
Lúc này, âm thanh hệ thống bỗng nhiên vang lên, mơ hồ mang theo kích động, phảng phất nhìn thấy màn hình hệ thống sáng lấp lánh dòng chữ bằng vàng, "Mau mau, kí chủ mau làm chết hắn!"
【 nhiệm vụ: Đem Chu Hải Dương bắt nạt đến khóc
Khen thưởng: Mười tích phân 】
Khương Tiểu Mãn còn chưa kịp hành động, hệ thống lập tức van nài thầm nói nhỏ: "Người tốt bị người khinh, mã khỏe bị người cưỡi. Có phải hay không rất tức giận? Có phải hay không rất muốn được đánh hắn? Kí chủ, đối đãi tệ bạc, nước mắt là đều không có ích lợi gì. Ngươi về sau là tên đại bại hoại, đối phương là cái tiểu bại hoại, đại bại hoại trị tiểu bại hoại, hợp lí!"
[ Truyện được edit và đăng tại Wattpad Linhlan9897: https://www.wattpad.com/home]
-------oOo-------