Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân

Chương 34: Lễ quốc khánh về nhà anh đi (2)



Khi xe khách chạy đến bến cuối cùng thì đã gần mười hai giờ đêm. Đàm Thiên Dương vỗ vỗ Tịch Chiêu Nhiên đang nghiêng đầu dựa lên vai hắn ngủ. Tịch Chiêu Nhiên bị đánh thức rất nhanh liền mở mắt. Nhưng đôi con ngươi đen láy vẫn còn mang chút mờ mịt.

Đàm Thiên Dương vươn tay ở một góc độ người khác không nhìn thấy vỗ vỗ lên mặt y, thấp giọng nói: “Dậy đi đã tới nơi rồi.”

“Ah.” Tịch Chiêu Nhiên lên tiếng, y nhắm mắt lắc đầu. Cố làm thần trí của mình tỉnh táo một chút.

“Đừng lắc đầu, coi chừng lát nữa em bị chóng mặt.” Đàm Thiên Dương thấy mọi người đều đang chen chút chờ xuống xe. Sau xe chỉ còn lại hai người bọn họ, hắn liền đưa tay xoa bóp phần cổ cho y, giúp y tỉnh ngủ.

Một hồi lâu Tịch Chiêu Nhiên mới di chuyển cái cổ nói: “Tốt rồi.”

Động tác xoa bóp của Đàm Thiên Dương ngừng lại. Nhưng hắn cũng không ngay lập tức rút tay về, mà dùng ngón tay từng chút từng chút vuốt ve làn da ở cổ Tịch Chiêu Nhiên, giống như đang vỗ về y.

“Nhà của anh cách nơi này có xa không?” Tịch Chiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen. Bởi vì bọn họ đang ở trong một ngọn núi lớn, nên y chỉ có thể nhìn thấy một tầng bóng đen dày đặc.

“Hiện giờ đã tối rồi nên không thể trở về, chúng ta trước vào trong thị trấn nghỉ ngơi một đêm.” Đàm Thiên Dương ngẩng đầu, thấy mọi người hầu như đã xuống xe. Hắn mới đứng dậy kéo Tịch Chiêu Nhiên đi ra ngoài.

Tịch Chiêu Nhiên đi theo phía sau hắn, như suy nghĩ điều gì đó rồi gật đầu.

Sau khi xuống xe, Đàm Thiên Dương dẫn y vào trong thị trấn nhỏ tìm khách sạn. Đem toàn bộ hành lý bỏ vào trong phòng, Đàm Thiên Dương lại mang theo Tịch Chiêu Nhiên tìm một quán cơm. —— Hai người đã ngồi trên xe cả ngày, giữa trưa cũng chỉ ăn qua loa một chút. Thế nhưng các quầy hàng ven đường luôn nấu ra nhưng món ăn có mùi vị khiến người ta không có cách nào khen ngợi. Cho nên Tịch thiếu gia không chút nào khách khí, đem toàn bộ thức ăn của mình đưa cho Đàm Thiên Dương. Đàm Thiên Dương cũng đồng dạng không khách khí với Tịch Chiêu Nhiên, đem hơn phân nửa phần thức ăn của y nhét vào bụng mình. Làm cho Tịch Chiêu Nhiên vô cùng nghi ngờ, không biết dạ dày của hắn có thể vì no quá mức mà tức bụng hay không. Nếu thật như thế thì y quả là có lỗi ah’. Mà cũng vì vậy, đến bữa cơm chiều Tịch thiếu gia ngay cả xuống xe cũng không muốn. Vẫn là Đàm Thiên Dương kiên quyết kéo y xuống, để y hoạt động thân thể một chút. Cũng bắt y ăn một ít đồ ăn mới chịu thôi.

Hiện giờ bọn họ đã ở trong thị trấn, rốt cuộc cũng tìm được vài món ăn đặc sản ở địa phương hợp khẩu vị.

Đàm Thiên Dương dẫn y đến một quán ăn khá quen thuộc với hắn. Hai người bước vào trong không bao lâu, Đàm Thiên Dương gọi vài món ăn, chủ quán liền bưng thức ăn lên bàn. Ông chủ kia đại khái rất ít khi nhìn thấy người sáng sủa như Tịch Chiêu Nhiên. Vì thế ông liền cố ý hỏi thăm Đàm Thiên Dương: “Cậu ta là đồng nghiệp của cậu sao? Nghỉ lễ nên đến đây chơi ah’?”

“Là bạn.” Đàm Thiên Dương gật đầu với chủ quán, không có ý giải thích nhiều với ông.

Ông chủ quán dường như cũng đã quen với tính cách trầm mặc này của hắn. Nên tự mình hỏi han: “Cậu cũng công tác ở thành phố A phải không? Nơi đó công việc có dễ tìm không? Lần trước tôi có bảo A Kiến tìm một công việc cho Hiểu Huy nhà chúng tôi ở thành phố đó. A Kiến đã đồng ý, nói sang năm để Hiểu Huy lên đó. Ôi chao… Tôi nghe nói công việc của cậu cũng là do A Kiến giới thiệu cho có phải không ah’, hẳn là không tồi đi?”

“Có thể ah’, A Kiến tìm công việc rất tốt.” Đàm Thiên Dương thản nhiên nói.

Chủ quán kia gật gật đầu, như cũng yên tâm một chút, lại tiếp tục hỏi, “Nghe nói những người trong thành phố không dễ hầu hạ, có thật vậy không? Thái độ của ông chủ các cậu đối với công nhân viên thế nào ah’?”

Tịch Chiêu Nhiên nghe xong câu này của chủ quán, ngẩng đầu nhìn ông nhưng không nói gì. Khi y thu hồi tầm mắt thì bắt gặp ánh mắt của Đàm Thiên Dương đang nhìn mình. Hắn đáp lại câu hỏi của ông chủ quán. “Không khó hầu hạ, hắn đối với chúng tôi rất tốt.” Tịch Chiêu Nhiên không hiểu vì sao lại cảm thấy những lời này nghe giống như đang trêu chọc y. Tuy ánh mắt của Đàm Thiên Dương rất bình thường, cũng vẫn là gương mặt than đó.

“Vậy thì tốt rồi.” Ông chủ quán nghe xong câu trả lời này của hắn, dường như trút được gánh nặng liền thở phào một hơi. Lại có chút ngượng ngùng nói, “Vì tôi nghe nói mấy hộ gia đình giàu có trong thành phố. Cố gắng làm việc tốt cho bọn họ. Nhưng khi bọn họ không có việc gì làm, liền tuỳ tiện tìm người ta gây phiền phức? Đúng là mấy trang tin hay thổi phồng sự việc ah’.”

Đàm Thiên Dương gật đầu, nhưng không có ý định nói tiếp. Tịch Chiêu Nhiên không quen với ông chủ quán. Hơn nữa hai người cũng hoàn toàn bất đồng giai cấp. Thật sự không có tiếng nói chung. Ông chủ quán đứng nói trong chốc lát, thấy hai người không ai tiếp lời. Cũng cảm thấy nhàm chán, nói thêm hai câu rồi liền rời đi.

Tịch Chiêu Nhiên chờ chủ quán đi khỏi, mới cười tủm tỉm nói với Đàm Thiên Dương: “Nơi này của anh cũng có người chuyên giới thiệu việc làm trong thành phố ah’? Anh đến Thắng Hùng làm việc có phải cũng là do người đó giới thiệu không?” Y hỏi chuyện này cũng không có ý gì khác. Chỉ đơn thuần cảm thấy tò mò. Có thể nói, người giúp Đàm Thiên Dương giới thiệu công việc này cũng xem như là “bà mối” của hai người bọn họ.

Tịch thiếu gia đối với hai chữ “bà mối” này rất vừa lòng. Từ này cùng với câu “môi giới hôn nhân” thật khiến người ta cảm thấy hoàn toàn không bất đồng. Hai chữ “bà mối” này ẩn chứa sự lãng mạn. —— Nếu hoán đổi hai chữ này lại chính là “muộn tao” —— Giống như một người đang chờ đợi tình yêu đích thực của mình. Chứ không phải giống như kiểu rao bán, lựa chọn độ tuổi.

“Ah’ đúng vậy, ai ở quê muốn rời khỏi ngọn núi này tìm công việc ở bên ngoài đều nhớ hắn giúp đỡ. Hắn sau đó cũng sẽ thu phí giới thiệu.”

Đàm Thiên Dương múc thêm một chén canh nóng bốc khói cho Tịch Chiêu Nhiên. Muốn y ăn canh trước rồi mới dùng cơm sau.

Tịch Chiêu Nhiên bưng chén canh, y thổi thổi rồi uống một hơi. Không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Y đại khái biết, người có điều kiện tốt như Đàm Thiên Dương, bình thường rời khỏi bộ đội khẳng định sẽ được cấp trên sắp xếp cho một công việc khác. Nhưng Đàm Thiên Dương lại đến làm cho Thắng Hùng ở thành phố A, có lẽ là vì hai mẹ con nhà họ Tống. Lúc trước Tống Bân cố ý đi hoàn thành nhiệm vụ kia, hơn nữa lại vì thế mà tử vong. Tuy ở ngoài Đàm Thiên Dương không biểu hiện gì. Nhưng trong lòng nhất định là tự trách bản thân mình lúc trước vì sao lại không ngăn cản Tống Bân. Hắn chắc chắn đã nghĩ, nếu lúc trước Tống Bân chấp hành nhiệm vụ cùng hắn, như vậy dưới sự bảo hộ của hắn, không chừng Tống Bân sẽ không chết… Có lẽ loại suy nghĩ tự cho mình là đúng này, đã khiến cho một người lâm vào sự tự trách. Bản thân cũng từ đó khó có thể bước ra khỏi cái vòng lẩn quẩn. Cho nên Đàm Thiên Dương mới nói mình nợ hai mẹ con nhà họ Tống. Bởi vì hắn cảm thấy chính mình không những đoạt đi tình cảm vốn dĩ nên thuộc về bọn họ. Còn làm cho hai mẹ con mất đi người chồng lẫn người cha.

“Tại sao em không nói gì nữa?” Tịch Chiêu Nhiên đột nhiên im lặng, Đàm Thiên Dương cảm thấy y có chút kỳ lạ. Một bên vừa cầm đũa gắp rau, một bên ngẩng đầu nhìn y.

“Em đang suy nghĩ gia đình của anh ra sao ah’.” Tịch Chiêu Nhiên uống xong canh trong bát, liền bưng chén cơm gắp đồ ăn.

“Ah, rất bình thường.” Đàm Thiên Dương hiếm khi mở lời trêu chọc, hắn nói: “Nếu như em là một cô gái, khẳng định sẽ không muốn gả cho một người như anh ah’.”

Tịch Chiêu Nhiên nghe xong lời của hắn, y nhịn không được híp mắt cười. “Em là con trai, vậy anh gả cho em cũng được lắm.”

Đàm Thiên Dương nghiêng đầu suy nghĩ một chút mới lên tiếng.:” Vậy thì không được, em phải theo họ Đàm của anh.”

Tịch Chiêu Nhiên nghe xong lời này, sắc mặt có chút thay đổi. Tuy không biến hoá nhiều lắm, nhưng Đàm Thiên Dương vẫn cảm giác ra được. Hắn thu hồi vẻ mặt của mình hỏi Tịch Chiêu Nhiên: “Làm sao vậy?”

“Không.” Tịch Chiêu Nhiên cười cười với hắn, trên gương mặt tuấn mỹ vẫn lộ ra nét cười. Thoạt nhìn rất giống như không có việc gì.

“Anh mau ăn nhanh đi, ăn xong thì chúng ta sớm quay về phòng ngủ, em có chút mệt.” Tịch Chiêu Nhiên lại bổ sung thêm một câu.

Đàm Thiên Dương nhìn y không hỏi thêm gì.

Sau đó âm thanh trên bàn cơm cũng dần thưa thớt, hai người cũng chỉ ngẫu nhiên nói với nhau hai ba câu.

Hai người ăn cơm xong, Đàm Thiên Dương đi trả tiền rồi dẫn y quay về khách sạn. Đã hơn nửa đêm, bọn họ lại ở trong một thị trấn nhỏ, đây đúng là một chỗ thích hợp để đi dạo.

Tịch Chiêu Nhiên về đến khách sạn liền đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó ngã người nằm lên giường. Tâm trạng y không thể nào tốt lên được. Đàm Thiên Dương nằm bên cạnh Tịch Chiêu Nhiên, vươn tay ôm lấy y từ phía sau. Ghé vào lỗ tai y, thấp giọng nói: “Chiêu Nhiên…”

“Đừng gọi em là Chiêu Nhiên.” Tịch thiếu gia mặc dù trong lòng có ý nghĩ không trong sáng. Nhưng đối với cách gọi này, y luôn cố chấp đến kỳ lạ, ép buộc đối phương sửa theo đúng ý mình.

“Nhiên Nhiên.” Đàm Thiên Dương nghe lời y nói liền phải sửa miệng.

Cậu chủ nhà họ Tịch đối với cách gọi này của hắn vô cùng hài lòng. Tâm tình cũng tốt lên một chút, tuy hai chữ “Nhiên Nhiên” này nghe rất giống gọi trẻ con. Nhưng đôi khi y tình nguyện làm một đứa trẻ nhỏ.

“Nếu trong lòng không thoải mái có thể nói với anh.” Đàm Thiên Dương ôm chặt lấy y, vô cùng thân mật một chút lại một chút hôn lên vành tai y.

Lỗ tai Tịch Chiêu Nhiên rất nhanh đã đỏ lên, có chút nhột. Cái cảm giác ngứa ngáy này dường như xâm nhập vào trong lòng y. Tịch Chiêu Nhiên xoay người ôm lấy vai Đàm Thiên Dương. Khuôn mặt cả hai dán cùng một chỗ. Khoảng cách rất gần, cho dù hơi khó nhìn rõ mặt đối phương. Nhưng cả hai cũng không có ý định tách ra.

“Thiên Dương…” Tịch Chiêu Nhiên gặm gặm môi Đàm Thiên Dương một chút.

“Huh?” Đàm Thiên Dương cúi đầu, giọng mũi vang lên một tiếng ừ. Cánh tay quấn lấy phía sau lưng y, đem tư thế ngủ của Tịch chiêu Nhiên điều chỉnh. Để y ngủ càng thêm thoải mái, lại không làm bị thương cánh tay phải.

“Cha của em… không thừa nhận em là con của ông ấy.” Thân thể hai người kề sát nhau như vậy. Nhiệt độ ấm áp trên người Đàm Thiên Dương làm cho y cảm thấy thật dễ chịu. Khiến y có ý nghĩ muốn kể rõ mọi chuyện.

Đàm Thiên Dương không chen lời Tịch Chiêu Nhiên, chỉ chạm nhẹ lên mặt y. Tựa hồ như đang cổ vũ y tiếp tục nói. Đàm Thiên Dương cũng không phải muốn nghe chuyện của y. Nhưng trong lòng không muốn Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy khổ sở. Chỉ mong muốn y có thể sống thoải mái. Từ ngày đầu tiên gặp quý công tử tao nhã này. Hắn liền có thể cảm nhận được trên vai người này bị cái gì đó đè thật nặng. —— Cho dù Tịch Chiêu Nhiên vẫn lộ ra nụ cười nhàn nhạt đầy quyến rũ trên gương mặt. Thân hình cao một mét tám thon dài như cây trúc. Không có bất luận gánh nặng hay độ cong nào. —— Nhưng sự bi thương cùng cực thỉnh thoảng hiện trên khuôn mặt Tịch Chiêu Nhiên làm cho Đàm Thiên Dương cảm thấy hoảng sợ. Khiến hắn rất muốn bảo hộ y, rất muốn chăm sóc cho y.

“Lúc còn rất nhỏ, người cha ưu tú đó vẫn luôn là thần tượng của em. Vì mong muốn có thể được ông ấy khen ngợi, em luôn luôn nghe theo lời mẹ mình. Cố gắng học tất cả mọi thứ, làm hết mọi khả năng để có được điểm cộng. Học tập tốt, tính tình tốt, có lễ nghi. Phong độ cùng giáo dưỡng một cách hoàn mỹ. Nhưng ngay cả như vậy cha em cũng chưa từng để em vào trong mắt, hay liếc nhìn em một lần. Khi đó em lúc nào cũng trông mong, mong chờ ông ấy có thể thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn em một chút. Có thể lộ ra biểu tình tán thưởng dành cho em. Nhưng không, không có, chưa từng có…” Tịch Chiêu Nhiên nói xong dựa sát vào người Đàm Thiên Dương. Đem mặt mình chôn ở cổ hắn. Đàm Thiên Dương cũng gắt gao đem người nọ ôm lấy. Hắn có thể cảm nhận được sự mất mát cùng bất lực của người đang nằm trong lòng này. Điều đó khiến cho hắn cảm thấy thật đau lòng.

“Khi đó em thường hỏi mẹ mình, vì sao cha không bao giờ để mắt đến em? Cũng chưa từng hỏi đến chuyện học tập của em?” Tịch Chiêu Nhiên ghé vào trong ngực Đàm Thiên Dương chậm rãi kể rõ, giống như là đang chìm vào trong hồi ức nhớ lại.

Khi đó bạn cùng lớp của Tịch Chiêu Nhiên luôn ai oán, nếu thi không tốt về nhà nhất định sẽ bị cha mình phạt này phạt kia. Nào là một tháng không cho chúng chơi trò chơi, xem TV, linh *** này nọ, biểu tình trên mặt luôn ai oán. Nhưng bọn nó không hề biết, người lẳng lặng nghe bọn nó nói những lời oán trách đang không ngừng hâm mộ, ghen tị ở trong lòng muốn chết. Nếu như một ngày cha y cũng có thể phạt y như vậy thì thật tốt biết bao..

“Mẹ của em lúc đó đã nói với em, cha của em không để ý tới em, là vì em vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn của ông ấy. Vì thế em liền càng thêm nổ lực chăm chỉ học hành. Mỗi một chuyện đều nắm chắc phần thắng, mỗi cử chỉ đều đúng với tiêu chuẩn. Làm cho bản thân mình trở nên tao nhã giống như ông ấy, xử sự ổn thoả, tiến lùi khéo léo… nhưng chính là.. ông ấy vẫn chưa từng liếc mắt nhìn em một lần..”

“Đến năm mười chín tuổi, em đã hoàn toàn vứt bỏ chính bản thân mình. Bởi vì mẹ của em đã thay cha em xét nghiệm DNA, trên báo cáo nói 99.99% em là con trai ruột của ông ấy. Chính thời điểm đó em mới biết, ông ấy chưa bao giờ nhìn em trong mắt là bởi vì ông ta không tin em là con trai ruột của ông ấy. Khi em cầm tờ báo cáo xét nghiệm đó lại cảm thấy trái tim mình lạnh dần. Không phải bởi vì cha em nói bản báo cáo đó là do người giả mạo. Mà là bởi vì em cảm thấy thất vọng với hai chữ “người cha” này. Em lúc đó bắt đầu khuyên nhủ chính mình, không cần phải để ý đến chuyện của ông ấy nữa…”

Đàm Thiên Dương cảm thấy ngực mình có chút ẩm ướt. Hắn không lên tiếng chỉ thở dài, đưa tay xoa xoa đầu y.

Tịch Chiêu Nhiên ghé vào trong ***g ngực của hắn. Trong bóng đêm y mở to mắt, sắc mặt không thay đổi, khoé mắt cũng không còn dòng nước mắt chảy xuống. Tịch Chiêu Nhiên đối với “người cha” kia đã không còn muốn trao ra bất kỳ hy vọng gì. Nguyện vọng cố chấp hơn mười năm kia cũng đã sớm tan biến, rời xa quỹ đạo ban đầu của nó. Những ngày tháng của hơn mười năm lắng đọng đó, thật sự đã khắc sâu vào xương tuỷ của Tịch Chiêu Nhiên. Lúc này y cũng cảm thấy bất lực với sự cố chấp của chính mình năm đó.

Bàn tay to của Đàm Thiên Dương nhẹ vuốt ve làm cho y cảm thấy thật ôn nhu. Có một cảm giác như được yêu thương của người cha. Có lẽ theo góc độ nào đó mà nói, sự cố chấp của Tịch Chiêu Nhiên có thể giải thích là bởi vì y luyến phụ một cách nghiêm trọng. Hy vọng cha mình chú ý đến mình trong một khoảng thời gian dài, nhưng lại không thể đạt được. Cũng từ đó khiến cho tình cảm của y dần dần trở nên méo mó. Mà hình tượng trầm mặc của Đàm Thiên Dương rất giống một người cha. Sự quan tâm cẩn thận của hắn lại ngẫu nhiên bù đắp cho khát vọng tình thương bị thiếu hụt của y. Cho nên khi Đàm Thiên Dương phủ định tình yêu của y dành cho hắn, hắn nói với y rằng “Chiêu Nhiên, cậu không có yêu tôi.” Y cảm thấy hắn nói một chút cũng không sai. Khi đó Tịch Chiêu Nhiên giống như chỉ muốn tìm tình thương của người cha từ trên người Đàm Thiên Dương chứ không phải là tình yêu.

Tình thương của người cha chính là —— Cha yêu thương, sủng nịnh con mình. Có thể cho đứa con trai hay đứa con gái của mình một chỗ dựa để tuỳ ý làm nũng. Làm một người cha luôn đứng sau lưng con mình, tuỳ thời có thể chú ý an toàn của đứa con cùng nhu cầu của nó. Cũng có đôi khi người con sẽ cảm thấy sự hiện hữu của cha mình thật chướng mắt.

“Em sau đó cùng đám học sinh hư hỏng trốn học. Uống rượu, đánh nhau, biến thành một học sinh khiến thầy giáo trong trường vô cùng đau đầu… Cũng ngay lúc đó em quen với Thiệu Đông Dương, cùng hắn hút ma tuý… Kỳ thật em lúc đó làm chuyện như vậy cũng là vì chờ mong. Vẫn cố duy trì hy vọng của mình. Có lẽ cha em sẽ vì chuyện này mà giận em, bắt đầu chú ý rồi quản giáo em… Nhưng em lại sai rồi, cha em căn bản không quan tâm đến chuyện của em. Ông ta có lẽ chỉ lo ngại cái danh “cậu chủ nhà họ Tịch” của em có huỷ hoại danh dự của ông ta hay không thôi. Nếu như tổn hại, ông ta sẽ bảo Tần thúc tìm người bắt em lại, nhốt ở nhà. Chưa bao giờ tự mình ra mặt gặp em… Ông ta mặc kệ em, em cũng không còn suy nghĩ trở lại con người không ngừng học tập, không ngừng làm bản thân mình trở nên hoàn mỹ nữa. Cứ như vận lăn lộn hơn hai năm, đại khái khi đó đã trưởng thành. Em cũng dần chán ghét cái cuộc sống thối nát kia. Mẹ của em nói với em, cha của con đã không hề để ý đến con. Vậy con lấy thứ gì đó của ông ta đi… Vì thế em bắt đầu cai ma tuý, quay về trường học, đem toàn bộ chương trình chưa học xong của mình hoàn thành trong một thời gian ngắn nhất. Tiến vào Thắng Hùng… sau đó là gặp gỡ anh…” Khi Tịch Chiêu Nhiên nói xong liền cọ cọ lên ngực Đàm Thiên Dương. Dường như là bởi vì nói ra áp lực nhiều năm qua của mình, khiến y cảm thấy tâm tình đã khá hơn nhiều.

“Còn mẹ em…” Đàm Thiên Dương nhíu mày. Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không. Theo lời kể của Tịch Chiêu Nhiên, hắn cảm thấy mẹ y chính là nhân vật then chốt. Nhưng tại sao bà ta luôn chỉ xuất hiện ở những thời điểm mấu chốt? Từng bước một đem hướng đi của Tịch Chiêu Nhiên tiến càng sâu vào con đường cùng? Đàm Thiên Dương luôn tin tưởng ở trực giác của mình. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nói ra những lời nghi ngờ, nếu như không có bằng chứng xác thực. Đây giống như châm ngòi ly gián tình cảm của hai mẹ con Tịch Chiêu Nhiên.

“Không nói.” Tịch Chiêu Nhiên dán sát vào ***g ngực hắn lắc đầu, môi một chút lại một chút hôn nhẹ lên cổ hắn.

Đàm Thiên Dương bị y hôn đến thân thể có chút nóng lên. Cánh tay cũng theo đó ôm chặt lấy y. Không còn tâm trạng đi phân tích những chuyện loạn thất bát tao nữa.

Tịch Chiêu Nhiên như đổ thêm dầu vào lửa, ngước đầu cắn lên cổ họng hắn một cái. Cánh tay Đàm Thiên Dương đang quấn quanh người Tịch Chiêu Nhiên đột nhiên siết chặt. Hô hấp cũng theo đó tăng lên, hắn thấp giọng cảnh cáo nói: “Đừng lộn xộn, khuya rồi nên ngủ.”

“Thiên Dương..” Tịch thiếu gia cười không tiếng động, đưa tay tiến vào trong lớp quần áo của Đàm Thiên Dương. Vuốt ve cái lưng tráng kiện hữu lực của hắn. Đôi môi Tịch Chiêu Nhiên cũng không ngừng hôn lên ngực Đàm Thiên Dương. Ánh mắt nhìn lên, ôm chặt lấy hắn. “Anh.. không muốn sao?”

Hô hấp của Đàm Thiên Dương rõ ràng trở nên gấp gáp. Hắn chăm chú nhìn hai mắt Tịch Chiêu Nhiên. Đôi con ngươi thuần đen dần dần trở nên sâu thẫm, “Em không khó chịu sao?” Đàm Thiên Dương tuy cố khắc chế bản thân mình để hỏi. Nhưng thân thể hắn cũng đã dần nóng lên. Tính khí được hưởng qua một lần hương vị tuyệt mỹ cũng đã không còn chịu ngồi yên, cứng rắn thẳng đứng ở quần trong.

“Không sao.” Tịch Chiêu Nhiên vừa giúp hắn cởi nút áo ngủ. Vừa hôn lên bờ ngực tráng kiện mạnh mẽ của hắn. “Em có mua một thứ.”

“Cái gì vậy?” Đàm Thiên Dương nhìn xuống cái đầu đang phủ ở trước ngực mình. Hắn vẫn không hề động, mặc dù hắn đã nhẫn nại đến mức các mạch máu như muốn nổ tung. Chủ động của Tịch thiếu gia hắn đã từng được chứng kiến qua. Đàm Thiên Dương cảm thấy ở phương diện này không cần học cũng có thể biết làm.

“Thứ tốt…” Tịch Chiêu Nhiên đứng dậy ôm lấy đầu vai hắn. Một bên vừa cùng hắn hôn môi, một bên thuận tay đem thứ y mua nhét vào trong tay Đàm Thiên Dương.

Đàm Thiên Dương một bên vừa đáp lại từng cái hôn của y. Một bên bớt chút thời giờ nhìn món đồ Tịch Chiêu Nhiên đưa cho mình. Hắn xoay người đem Tịch thiếu giá áp ở dưới thân.

Kỳ thật.. Đàm Thiên Dương vừa cởi quần áo của cậu chủ nhà họ Tịch, vừa ở trong lòng im lặng suy nghĩ. Kỳ thật “thứ này” hắn trước đó cũng đã mua rồi… Nhưng hắn nghĩ tạm thời không cần dùng đến cho nên đã để ở nhà…

Thật ra cũng chỉ là tuýp KY thôi. Cho dù hắn có chủ ý để nó ở nhà. Nhưng tổng thể vẫn có người nào đó nhớ đến, nên tuỳ thời đều mang ở trên người…



Sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Có thể nói thời tiết nhẹ nhàng khoan khoái này khiến cho đôi con ngươi rơi vào khoảng không nghìn dặm. Tịch Chiêu Nhiên ở trên giường duỗi thắt lưng lười biếng, nằm trong ổ chăn cười híp mắt.

“Cười gì vậy? Em mau dậy đi.” Đàm Thiên Dương từ trong phòng vệ sinh đi ra. Trên mặt mang theo làn hơi nước mát mẻ. Tay hắn vẫn đang cầm chiếc khăn mặt sạch sẽ, chẳng qua hiện giờ đã ẩm ướt.

“Chỉ là muốn cười một chút thôi ah"” Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm từ trong ổ chăn đứng dậy. Thân thể xích loã, nghênh ngang đi vào nhà vệ sinh trước mặt Đàm Thiên Dương. Đàm Thiên Dương đứng tại chỗ, nhìn dấu vết ái muội trên thân thể trắng tuyết của y. Ánh mắt tối lại, người này thật sự càng ngày càng không thèm để ý đến hình tượng thiếu gia của mình ah’.

Có điều.. như vậy cũng rất tốt.

Tịch Chiêu Nhiên một bên hết sức cao hứng tắm rửa. Một bên theo dòng nước vuốt ve dấu tích trên người, y híp mắt cười. Trong lòng tự nhiên muốn hát vang. Vì thế y liền nhịn không được nhẹ nhàng cất giọng. Kỳ thật Tịch Chiêu Nhiên cũng không biết mình vì sao lại vui vẻ như vậy. Dù sao vui vẻ chính là vui vẻ. Tâm trạng tốt giống như được bay bổng lên trời…

Hai người thanh toán tiền khách sạn, sau đó cũng tuỳ tiện mua điểm tâm trong thị trấn. Đàm Thiên Dương kéo Tịch Chiêu Nhiên ngồi lên xe chạy về nhà mình ở trấn trên. Xe ở trên đường lắc lư hơn một giờ. Ngay lúc Tịch thiếu gia không còn chịu nổi mùi vị hỗn tạp trên xe, muốn xin xuống xe thì rốt cuộc cũng đã tới quê nhà của Đàm Thiên Dương.

Quê của Đàm Thiên Dương tên là Thanh Liên trấn. Là một nơi rất mỹ lệ nhưng cũng rất nghèo.

Tịch thiếu gia dĩ nhiên chưa bao giờ đến một nơi như vậy. Cho nên y đối với kiến trúc cổ kính ở đây rất tò mò. Thật chí có chút hối hận sao mình lại không mang theo máy ảnh.

Hôm nay dường như là ngày hợp chợ, trên trấn có rất nhiều người. Đàm Thiên Dương sợ Tịch thiếu gia bị lạc trong dòng người đông đúc. Nên hắn đành phải một tay cầm túi hành lý. Một tay gắt gao nắm chặt lấy y.

“Nhà của anh ở hướng nào ah’?” Tịch Chiêu Nhiên một bên được Đàm Thiên Dương dẫn đi ở phía trước. Một bên vô cùng cảm thấy thích thú quan sát xung quanh.

“Ở trên núi, đường hơi khó đi một chút.” Đàm Thiên Dương kéo y đi qua một ngõ hẻm, rời khỏi khu chợ đông đúc ồn ào.

“Trên núi? Ban đêm có sói hay động vậy gì đó xuất hiện không ah’?” Ở trong tưởng tượng của cậu chủ nhà họ Tịch. Người ở trên núi nhất định giống với người nguyên thuỷ, cùng bầy sói làm bạn đi?

Đàm Thiên Dương không hiểu nhìn y. “Làm sao có sói được chứ?!”

“Không có ah’? Vậy có thể đi săn thú không?” Tịch Chiêu Nhiên hưng phấn hỏi.

“Không thể.” Đàm Thiên Dương nhíu mày, tay phải đỡ lấy y, “Đi đường cẩn thận!”

Tịch thiếu gia trực tiếp bỏ ngoài tai lời Đàm Thiên Dương nói. Y tiếp tục lôi kéo hắn hỏi các vấn đề cực kỳ không bình thường. Chỉ cần nhìn thấy cái gì mình chưa từng thấy qua, liền nhất định lôi kéo Đàm Thiên Dương hỏi rõ ràng. Cũng may tính tình hắn từ trước tới giờ đều rất tốt. Tịch Chiêu Nhiên muốn biết cái gì, hắn sẽ trả lời cho đến khi y thoả mãn mới thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.