Đàm Thiên Dương sau khi tiễn hai mẹ con Tống Hàng lên xe taxi. Hắn trở về nhà dọn dẹp một chút, rồi lấy ra một cuốn sổ ghi chép. Bắt đầu tính toán gì đó trên mặt giấy.
“Anh viết gì vậy?” Tịch Chiêu Nhiên tò mò nghiêng người nhìn qua. Bình thường Đàm Thiên Dương cũng lấy cuốn sổ ghi chép này ra để tính toán. Nhưng hắn thường chỉ dùng nó để ghi chú những chi phí trong nhà. Hầu như không sử dụng quá nhiều.
“Ah’, tính xem tiền trong nhà đủ dùng trong bao lâu.” Đàm Thiên Dương thấy y nghiêng người đến gần. Hắn liền vươn tay vòng qua thắt lưng, ôm y đến bên cạnh. Hai mắt vẫn nhìn cuốn sổ ghi chép ở trên bàn.
“Tiền của anh không đủ dùng sao?” Tịch Chiêu Nhiên nhìn thoáng qua con số trên trang giấy, lại nghiêng đầu nhìn Đàm Thiên Dương. Y đối với tiền không có khái niệm cụ thể là bao nhiêu. Nhưng y biết tiêu chuẩn cuộc sống của một người bình thường sẽ không cao. Càng không thể giống như Tịch gia, làm gì cũng đều phô trương. Tịch Chiêu Nhiên sớm đã chuẩn bị tâm lý cùng Đàm Thiên Dương trải qua những ngày khốn khó —— Dù sao Tịch Chiêu Nhiên cũng là đàn ông, y cũng có thể nghĩ cách kiếm tiền. Dĩ nhiên sẽ không thật sự chờ Đàm Thiên Dương tới nuôi mình.
“Đủ dùng.” Đàm Thiên Dương sờ đầu y, kéo y sát lại gần. “Anh đang tính tiền mở cửa hàng.” Đàm Thiên Dương nói xong chỉ một con số trong cuốn sổ ghi chép. “Đây là tiền xuất ngũ của anh.” Hắn lại chỉ sang một con số khác không tính là nhiều. “Đây là tiền tiết kiệm trong khoảng thời gian anh đi làm. Tiền này để dành cho chúng ta chi tiêu, còn tiền xuất ngũ dùng để mở cửa hàng.”
Tịch Chiêu Nhiên nhìn hai con số cách nhau rất xa. Xem ra số tiền xuất ngũ của Đàm Thiên Dương nhận được hẳn là không ít.
Đàm Thiên Dương nhìn ra được sự nghi ngờ của y liền giải thích:”Anh khi còn ở trong quân đội đã làm không ít nhiệm vụ đặc biệt. Cho nên tiền thưởng tương đối nhiều.”
Xem ra lần này Đàm Thiên Dương đã tiết lộ toàn bộ gia sản của hắn cho y. Tịch thiếu gia trong lòng hiểu được điều đó liền xúc động muốn chết. Đàm Thiên Dương tuy không đem tiền giao cho y quản lý. Nhưng có việc gì hắn đều cùng y bàn bạc, chưa bao giờ có ý giấu giếm y. Đây là biểu hiện hoàn toàn xem Tịch Chiêu Nhiên như người nhà. Không phải chỉ đơn thuần là người yêu của hắn.
Đàm Thiên Dương nhìn gương mặt Tịch Chiêu Nhiên cười rất vui vẻ, liền xoa đầu của y. Kỳ thật hắn cũng không ngại giao tiền trong nhà cho Tịch Chiêu Nhiên quản lý. Nhưng điều này hiển nhiên không phải là một quyết định sáng suốt. Chưa kể đến, Tịch Chiêu Nhiên đối với những chuyện lông gà vỏ tỏi này đều không có khái niệm. Y lại có tính tiêu tiền như nước của một quý công tử. Mỗi chuyện này thôi cũng đủ khiến cho cả hai người ăn không khí thay cơm. Cho nên là một người đứng đầu trong gia đình, hắn tốt nhất vẫn là nên tự mình quản lý tiền bạc.
“Đợi tới khi đến thành phố Y, chúng ta mở một cửa hàng nhỏ ổn định trước, sau đó thì tính toán đến chuyện khác.” Đàm Thiên Dương ôm người nọ, chậm rãi cùng y miêu tả cuộc sống tương lai.
“Được, có việc gì cần làm anh nhất định phải nói với em. Nếu em không biết thì anh dạy em.” Tịch Chiêu Nhiên thuận thế dựa lên người Đàm Thiên Dương, nhắm mắt cảm thụ hình ảnh tốt đẹp mà hắn đang miêu tả.
“Ừ, anh sẽ dạy em.” Đàm Thiên Dương gật đầu, đem y ôm chặt vào ***g ngực. Cái cảm giác hạnh phúc khi ôm người mình yêu trong lòng này, giống như không còn điều gì quan trọng hơn trên thế giới. Đây cũng là lần đầu tiên Đàm Thiên Dương cảm nhận được. Cho nên hắn muốn dùng toàn bộ sức lực của mình để bảo vệ nó.
“Sang năm chúng ta đi được không?” Đàm Thiên Dương một chút lại một chút hôn lên mặt của Tịch Chiêu Nhiên, ghé vào lỗ tai y thấp giọng hỏi.
“Được.” Tịch Chiêu Nhiên không chút do dự gật đầu. Y hiện giờ đã không còn một chút suy nghĩ nào muốn trở về ngôi nhà đó. Ngay cả điện thoại của những người kia y cũng không còn muốn nhận —— Nếu không ai cần đến y, thì hiển nhiên bọn họ sẽ không hề nghĩ đến chuyện liên lạc hay quan tâm đến y.
Đàm Thiên Dương sau khi gặp cha của Tịch Chiêu Nhiên. Cũng biết tình cảnh của y ở Tịch gia. Cái người hắn xem như bảo bối quan trọng nhất này, lại bị người nhà của y làm tổn thương, bọn họ hoàn toàn không quan tâm gì đến y. Bản thân là người yêu của Tịch Chiêu Nhiên, hắn làm sao có thể vui vẻ trong lòng?
※
Cuối tuần rất nhanh đã đến, tiểu Tống Hàng sớm đã rời gường. Bé mặc một bộ quần áo thật đẹp, hưng phấn chờ hai người tới đón.
“Con cao hứng vậy sao?” La Uyển Y một bên thay bé lau mặt, một bên buồn cười hỏi.
“Dạ.” Tiểu Tống Hàng mạnh mẽ gật đầu, cũng không có ai biết bé mấy ngày nay đã trải qua ra sao. Mỗi ngày bé đều xoè bàn tay mình, tính xem còn bao lâu nữa thì đến ngày cuối tuần!
“Con thích hai người đó vậy sao?” La Uyển Y hỏi.
“Thích lắm.” Tiểu Tống Hàng lớn tiếng nói, giống như đang khua chân múa tay trả lời.
“Vì sao ah’?” La Uyển Y có chút không thể hiểu được. Tiểu Hàng thích Thiên Dương, có thể nói là vì hai người quen biết nhau một thời gian dài. Thiên Dương cũng rất cưng chiều bé. Nhưng tiểu gia hoả này rõ ràng lại càng thích Tịch tiên sinh vừa quen biết với nó không bao lâu. Khiến cô hoàn toàn nghĩ không ra lý do.
Tiểu Tống Hàng bị cô hỏi đến đỏ mặt, bé ấp úng không trả lời.
La Uyển Y cũng bất đắc dĩ lắc đầu, cô xoay người chuẩn bị một số thứ cho tiểu Hàng mang theo ra ngoài —— Cô hôm nay phải trông chừng cửa hàng. Cho nên không có biện pháp nào đi chơi cùng bọn họ. Nhưng có Đàm Thiên Dương ở đó, cô rất an tâm.
Tiểu Tống Hàng thấy cô rốt cuộc không hỏi thêm nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé vẫn đỏ hồng. Hai bàn tay nho nhỏ che trước mặt, nghĩ đến tâm tư bé nhỏ của mình —— Đám bạn trong trường của tiểu Hàng đều nói tiểu Lộ là cô bé xinh đẹp nhất. Bọn họ còn nói khi trưởng thành đều muốn cưới tiểu Lộ làm vợ. Nhưng Tống Hàng cảm thấy, tiểu Lộ đúng là xinh đẹp. Nhưng vẫn không thể nào bằng chú xinh đẹp đã cứu mẹ và bé. Cho nên bé nghĩ, chờ khi nào bé trưởng thành, bé muốn lấy chú xinh đẹp làm vợ ah’.
Thời điểm Đàm Thiên Dương cùng Tịch Chiêu Nhiên đến Tống gia đón tiểu Tống Hàng. Bé liếc mắt liền nhìn thấy chú xinh đẹp, người mà bé ngưỡng mộ trong lòng. Còn đối với chú Đàm Thiên Dương mà bé từng thích nhất. Thật xin lỗi ah’, ánh mắt của bé đều đã bị nụ cười vô cùng khả ái của chú xinh đẹp chiếm lấy. Hoàn toàn không còn một khe hở nào để nhìn người khác nữa ah’. ( ý nghĩ của bé đối với chú xinh đẹp: gương mặt của chú một chút cũng không lớn…)
Hai người mang cậu bé đi trên phố. Một trái một phải nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cậu nhóc. Nhìn bọn họ thật giống một gia đình. Tịch Chiêu Nhiên thỉnh thoảng nhìn hình ảnh của ba người phản chiếu qua tủ kính, trong lòng y rất hài lòng. Khi nghĩ về lúc trước, y nhìn thấy La Uyển Y đứng ở vị trí hiện giờ của mình. Thời điểm đó Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy “một nhà ba người” họ nhìn thật hạnh phúc, thật xứng đôi. Nhưng hiện giờ hoán đổi là y, y càng cảm thấy mình và Đàm Thiên Dương xứng đôi hơn.
Trẻ con thường có tính hay quên. Nên khi cả ba người đi dạo trên phố, đôi mắt của tiểu Tống Hàng đã bị màu sắc rực rỡ bên ngoài thu hút. Nhìn thấy cái gì bé cũng đều thích, đều muốn mua. Vừa lúc gặp phải Tịch thiếu gia hôm nay tâm tình rất tốt. Thấy bé thích cái gì liền sảng khoái bỏ tiền mua. Vì thế tiểu Tống Hàng càng kiên định, sau này bé sẽ quyết tâm cưới chú xinh đẹp về nhà.
Trẻ con vẫn thích nhất chơi trò chơi náo nhiệt trong công viên. Đàm Thiên Dương đi mua vé, tiểu Tống Hàng hoan hô một tiếng, lôi kéo chú xinh đẹp của bé chạy vào trong.
Cỗ xoay ngựa, thuyền hải tặc, cầu trượt. Phàm là trò chơi dành cho trẻ con, bé đều lôi kéo chú xinh đẹp của bé đến chơi một lần.
Tịch Chiêu Nhiên ban đầu cảm thấy chơi cùng trẻ con khẳng định sẽ rất nhàm chán. Nhưng khi y nhìn thấy Đàm Thiên Dương đi bên cạnh hai người. Mỉm cười dung túng cả hai tuỳ ý nháo loạn. Y lại cảm thấy rất vui vẻ và rất đắc ý. Tịch Chiêu Nhiên chưa từng có khái niệm cưng chiều một đứa trẻ như những người bình thường cưng chiều chúng. —— Thời thơ ấu không có, trưởng thành càng không thể nào có —— nhưng sau này sẽ có đi?
Hai người chơi điên cuồng cho đến trưa, tiểu Tống Hàng cảm thấy có chút mệt. Bé liền lôi kéo Tịch Chiêu Nhiên, nói muốn đi đu quay. Tịch Chiêu Nhiên không có dị ý. Y chỉ huy Đàm Thiên Dương giúp ba người mua vé.
Đàm Thiên Dương gật đầu, chạy đi xếp hàng mua vé. Tịch Chiêu Nhiên cùng tiểu Tống Hàng, mỗi người cầm một ly nước uống, vô cùng thích ý mà ngồi trên băng ghế bằng gỗ phơi nắng.
Tịch Chiêu Nhiên một tay nắm lấy tay tiểu Tống Hàng, đề phòng bé bị lạc. Một bên y ngẩng đầu, mỉm cười nhìn ánh sáng mặt trời rực rỡ ở không trung. Ánh nắng ấm áp thoải mái đến độ làm cho y muốn cứ như vậy mà ngủ.
“Chú ah’..” Tiểu Tống Hàng đột nhiên kéo tay y, nhỏ giọng gọi y một tiếng.
“Huh?” Tịch Chiêu Nhiên lười biếng phát ra âm thanh, khuôn mặt mang theo ý cười nghiêng đầu nhìn bé.
Tiểu Tống Hàng bất ngờ không kịp đề phòng, bị gương mặt mang theo ý cười của y bắn trúng. Trong nháy mắt, bé nghĩ đến câu nói của mấy cậu nhóc ở nhà trẻ —— Thần Cupid chuyên bắn mũi tên tình yêu, hơn nữa còn bắn vào giữa tim người ta ah’…
“Cháu muốn nói gì? Sao mặt đỏ vậy?” Tịch Chiêu Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của tiểu Hàng, y nở nụ cười trêu chọc, vươn tay nhéo cái cằm nhỏ của bé.
“…kia, bên kia…” Tiểu Tống Hàng giống như bị điện giật, nói năng có chút không rõ. Chỉ có thể miễn cưỡng nâng bàn tay nhỏ của bé chỉ về hướng bên kia.
Tịch Chiêu Nhiên nghi hoặc nhìn theo bàn tay của bé. Liền nhìn thấy một người mà trong ấn tượng của y tuyệt đối sẽ không thể nào xuất hiện ở nơi này.
“Phó ca?” Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày, ban đầu nghĩ muốn đi về phía hắn. Nhưng vừa mới đứng lên, y nghĩ đến mình đang ở cùng với tiểu Tống Hàng. Vì thế y liền khom người ôm bé lên, đi về hướng Phó Vân Thiên đang đứng ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm bọn họ.
Phó Vân Thiên nhìn Tịch Chiêu, nhưng hắn không nói chuyện. Gương mặt bình tĩnh cũng không có biểu tình nào khác.
“Anh sao lại đến nơi này?” Tịch Chiêu Nhiên đi đến trước mặt hắn rồi dừng lại, có chút tò mò hỏi. Một người như Phó Vân Thiên, tuyệt đối không thể nào thích hợp với khu vui chơi ồn ào náo nhiệt này. Dĩ nhiên, trừ khi hắn dự định mua khu vui chơi này thì đó là một vấn đề khác.
Phó vân Thiên trầm mặc nhìn y trong chốc lát. Cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người tiểu Tống Hàng, hắn hỏi Tịch Chiêu Nhiên. “Em và hắn ở cùng nhau?”
Câu hỏi này hiển nhiên không phải chỉ tiểu Tống Hàng. Cuối cùng là đang chỉ ai, Phó Vân Thiên và Tịch Chiêu Nhiên trong lòng đều hiểu được. Tịch Chiêu Nhiên điều chỉnh tư thế ôm tiểu Tống Hàng, làm cho bé càng thêm thoải mái. Sau đó y mỉm cười gật đầu với Phó Vân Thiên, “Phải, đúng vậy.” Lúc trước báo chí đã viết một bài phô trương như vậy. Dựa vào thế lực của Phó ca ở thành phố A, hắn muốn biết hiển nhiên là không khó.
Nhắc đến báo chí, lúc đầu bọn họ đều điên cuồng xuyên tạc nội dung. Nhưng hai ngày sau, các toà soạn báo bỗng ngừng đăng tin. Tịch Chiêu Nhiên bởi vì cảm thấy việc này không có liên quan nhiều đến bọn họ. Cho nên cũng không muốn nghĩ đến nữa. Có điều như vậy cũng tốt, bọn họ có thể mang tiểu Hàng đi ra ngoài chơi.
Phó Vân Thiên trầm mặc nhìn y, Tịch Chiêu Nhiên vẫn mang theo ý cười trên mặt, cũng không nhiều lời.
Sau một hồi lâu, Phó Vân Thiên mới xoay người im lặng rời đi.
Khi Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn rời đi, y cảm thấy bóng dáng đó có chút cô đơn.. cũng chậm rãi thu hồi ý cười trên mặt mình.
Đối với Phó ca, y cảm thấy thật xin lỗi. Bởi vì y không có cách nào cảm nhận những thứ mà y mong muốn từ trên người của hắn. Cho nên cũng vô pháp mà tiếp nhận hắn.
Đột nhiên cảm thấy trên vai mình có người chạm vào. Y nghiêng đầu, nhìn thấy tiểu Tống Hàng đang nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé tràn ngập lo lắng.
Tiểu Tống Hàng lắc đầu không nói chuyện, mày nhỏ của bé nhíu lại —— Bé cảm thấy bị uy hiếp ah’! Uy hiếp này lại đến từ một người đàn ông! Vì thế mày của tiểu Tống Hàng càng cau chặt hơn. Nắm tay nhỏ cũng nắm chặt lại. Quả nhiên chú xinh đẹp có rất nhiều người thích ah’. Nói cách khác tình địch của mình rất nhiều. Nhìn cái người đàn ông vừa rồi, rất giống như đám bạn ở nhà trẻ của bé nói. Vừa cao, vừa đẹp, vừa có tiền. Bé nhất thời cảm thấy áp lực này có chút lớn, cái khác đều không thành vấn đế. Nhưng vấn đề hiện tại là cho dù bé muốn cùng người kia cạnh tranh, cũng phải chờ hơn mười năm nữa! Phần cứng cũng theo không kịp ah’. (“Phần cứng”, từ này là bé học được từ đám bạn ở nhà trẻ.)
Đàm Thiên Dương sau khi mua vé liền quay đầu lại. Hắn nhìn thấy Phó ca và Tịch Chiêu Nhiên đang đứng cùng nhau. Nhìn thấy hình ảnh đó, đôi lông mày của hắn cau chặt lại. Tuy nhìn thấy người yêu mình và tình địch đứng cùng nhau, khiến cho trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái. Nhưng có nhiều chuyện, cho dù hắn là người yêu của Nhiên Nhiên đi nữa, cũng không thể tuỳ tiện can thiệp vào. Phải để cho Nhiên Nhiên tự mình giải quyết.
“Anh mua được vé rồi ah’?” Tịch Chiêu Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Đàm Thiên Dương đang đi về phía mình. Y liền cười híp mắt chào đón hắn.
“Ừ, đi thôi.” Đàm Thiên Dương gật đầu, hắn ôm lấy tiểu Tống Hàng từ trên tay Tịch Chiêu Nhiên. Một tay còn trống vươn ra, ôm y đến bên cạnh. Như vậy y sẽ không bị đoàn người chen chúc đẩy ra.
Tiểu Tống Hàng vô cùng *** mắt nhìn thấy bàn tay của hắn đang đặt ở trên người Tịch Chiêu Nhiên. Vì thế áp lực trong lòng bé càng ngày càng lớn! Không nghĩ tới chú Đàm lại là một trong những đối thủ của mình! Còn thừa lúc mình không có sức cạnh tranh, mà động thủ động cước với chú xinh đẹp mình ngưỡng mộ trong lòng! Thật sự đi quá xa mà! (Tiểu Hàng ah’, bé đã quên những món đồ chơi và quà vặt mà chú Thiên Dương đã mua cho bé sao? Hơn nữa bé bây giờ còn nhỏ, người khác dùng một tay cũng đã có thể dễ dàng ôm lấy ah’…)
Ngồi trên đu quay, tiểu Tống Hàng vẫn còn đang suy nghĩ chuyện đại sự của mình. Đôi lông mày nho nhỏ cau lại, bé không còn tâm tư chú ý đến chuyện khác. Cho nên bé không hề biết ở phía sau, chú xinh đẹp của bé đã chủ động bổ nhào về phía chú Thiên Dương. Hơn nữa còn dựa lên vai hắn, cùng hắn chơi trò hôn môi —— Đương nhiên bé hiện tại không biết trò hôn môi này thú vị cỡ nào.
Mãi cho đến khi về nhà, tiểu Tống Hàng cũng không chú ý quá nhiều đến chú Thiên Dương. Lực chú ý của bé đều tập trung ở trên người chú xinh đẹp.
Ngày hôm sau khi đến nhà trẻ, bé còn cố ý học hỏi một đứa nhóc tự xưng là chuyên gia tư vấn tình yêu. Chưa kể bé còn kể sơ qua chuyện tình của mình cho cậu bé đó nghe. Nhưng đến bữa ăn trưa, bé lại bị thầy giáo dẫn đến gặp một người xa lạ.
Khi đó bé không hề biết, lúc này đây, bé thiếu chút nữa đã không còn gặp lại được chú xinh đẹp của bé.