Lúc ăn cơm tối, Bùi Thước không thấy Kỳ Du xuống, thế là gói một chút đồ ăn chuẩn bị đưa lên cho Kỳ Du.
Trước đó Kỳ Du đã đưa thẻ phòng của anh cho Bùi Thước, Bùi Thước trực tiếp mở ra thì thấy Kỳ Du đang đắp chăn ngủ trên giường.
Nhẹ chân nhẹ tay đặt thức ăn ở trên bàn, Bùi Thước đang định đi, bỗng nhiên Kỳ Du trở mình, gọi cậu lại.
"Đánh thức anh rồi hả?" Bùi Thước có chút hối hận, hình như trông Kỳ Du còn rất mệt.
Kỳ Du mơ hồ ừ một tiếng, anh mới không thừa nhận rằng mình bị mùi thơm thức ăn đánh thức.
Thấy Kỳ Du đưa tay muốn mình kéo anh dậy, Bùi Thước đi qua nắm chặt tay Kỳ Du, lại không nghĩ rằng Kỳ Du lại dùng lực kéo mình xuống, vì không có phòng bị, nên Bùi Thước tránh cũng không thể tránh được ngã lên người Kỳ Du.
Bùi Thước chỉ nghe thấy Kỳ Du kêu lên một tiếng đau đớn, cậu có chút lo lắng chống người lên, nhìn Kỳ Du: "Không sao chứ?"
Khoảng cách của hai người rất gần, lần đầu tiên Bùi Thước nhìn Kỳ Du ở góc độ này. Mái tóc đen nhánh rối loạn của đối phương nửa ẩm ướt nửa khô, gương mặt tuấn tú bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, mang theo một tia uể oải, lực sát thương so với bình thường còn cao hơn, thấy vậy trong lúc nhất thời Bùi Thước có chút sửng sờ.
Vừa nãy Kỳ Du kéo Bùi Thước xuống chỉ là muốn trêu cợt cậu một chút, nhưng anh quên người làm đệm ở phía dưới chính là mình.
"Không có việc gì." Kỳ Du buồn bực đáp, anh đẩy Bùi Thước ra. "..."
Mà Bùi Thước giống như nghe không hiểu, sửng sờ mấy giây mới phản ứng được.
"Cậu không phải cố ý chứ?" Kỳ Du đứng lên mặc áo khoác. "Rất thích đè ở trên người tôi?"
"..."
Bùi Thước im lặng, vừa nãy là ai kéo mình ngã xuống?
"Bớt thừa cơ hội chiếm tiện nghi của tôi, chỉ có tôi mới được đè cậu." Kỳ Du đi vào nhà vệ sinh, thuận tay còn vò mấy cái lên đầu tổ chim của Bùi Thước vì phải phối hợp với tạo hình trong phim mà lưu lại.
Sao, sao anh có thể đè cậu? Bùi Thước giận mà không dám nói gì nhìn chằm chằm vào bóng lưng thon dài đang rửa tay, Kỳ Du tùy tiện mặc áo khoác vận động bó sát người, càng lộ ra eo thon cùng đôi chân dài của anh, mà tóc ở đầu vai hơi ướt càng làm cho bóng lưng của anh trở nên trung tính rất nhiều..
Quyết định thật nhanh, Bùi Thước lấy điện thoại ra chụp lén một tấm, trong lòng tự nhủ trừ cao ra, tôi đè lão đại cũng không phải là không được a.
Kỳ Du rửa mặt xong đi đến bàn ăn bên này, Bùi Thước đoán có lẽ anh cũng rất đói, vì thấy anh không có lựa chọn đã bắt đầu ăn.
Vừa mới rửa mặt xong, Kỳ Du không có lau khô, thế là dưới ánh đèn vàng, Bùi Thước có thể thấy rất rõ lông mi dài ướt sũng của Kỳ Du, dưới ánh đèn càng thêm vô cùng mê người.
"Cậu có thể không nhìn tôi chằm chằm lúc ăn cơm được không?" Kỳ Du muốn bỏ qua ánh mắt si mê của Bùi Thước cũng không được, tên này còn thiếu một bước là muốn sát lại gần nhìn nữa thôi.
Bùi Thước như tỉnh lại ở trong mộng, cười gượng vài tiếng, dời ánh mắt đi.
Lúc đầu muốn nói chút gì đó, nhưng nhìn Kỳ Du ăn rất chăm chú như vậy, Bùi Thước cũng không tiện quấy rầy, thế là lấy điện thoại ra chơi. Vừa vào internet, trên wechat nhận rất nhiều tin nhắn, toàn bộ đều đến từ An Triệt.
Mấy tin đầu tiên liên quan tới tạo hình của Tô Duy, cái gì mà 'Thật ngốc vô cùng phù hợp với khí chất của cậu', thấy vậy Bùi Thước hơi phiền muộn, trong lòng tự nhủ rõ ràng mình diễn nhà khoa học lập dị bị bệnh tâm lý, làm sao lại thành ngốc rồi?
Mấy tin kế kiếp đó, tất cả đều liên quan tới Kỳ Du.
"Ngọa tào! Tạo hình này của lão đại cũng quá phạm quy rồi!"
"Quả thực là người khô a! Lớn mật như thế có cân nhắc qua năng lực chịu đựng của những fan hâm mô như chúng tôi không?"
"Bùi Thước! Làm ơn chụp thật nhiều ảnh! Phúc lợi mời cùng hưởng có được không!"
Sau đó là mấy icon ảnh động rớt liêm sỉ mê trai chảy nước bọt.
Bùi Thước còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, thuận tay ấn mở tin tức, đầu đề chính là 'Ảnh chụp lén độc nhất vô nhị của Kỳ Du ở trường quay!', kèm theo tiêu đề là một tấm hình, trong ảnh chụp là cảnh Kỳ Du đi ra từ trong nước.
Bùi Thước vừa căm giận bất bình nghĩ con mẹ nó lớn mật ở chỗ nào, tiêu đề này cũng quá khuếch đại rồi, vừa thuận tay lưu ảnh lại ().
Bất quá nghĩ lại, chuyện Kỳ Du chưa từng lộ thịt là thật, cho dù là lúc ở Miracle, đoàn đội ra ảnh album hay quay chụp tạp chí, tiêu chuẩn lớn nhất của Kỳ Du cũng chỉ là áo sơ mi khoét sâu cổ V.
Mà lần này vừa lên hình thì nửa người trên đều lộ ra hết, khó trách tất cả fan hâm mộ như An Triệt đều phát cuồng.
"Cậu đang xem cái gì?" Kỳ Du bị vẻ mặt có chút kỳ lạ của Bùi Thước làm cho tò mò.
"Ảnh của anh bị lộ ra ngoài rồi." Bùi Thước nghĩ dù sao Kỳ Du cũng sẽ thấy, liền thuận tay đưa điện thoại cho anh xem.
Kỳ Du không hứng thú lắm lướt xem mấy lần, liền đưa lực chú ý quay về đồ ăn.
Bùi Thước nghẹn trong chốc lát, vẫn là nhịn không được hỏi: "Anh, anh không có phản ứng gì sao?"
"Tôi phải có phản ứng gì?" Kỳ Du liếc xéo Bùi Thước.
"Tôi còn tưởng rằng anh rất để ý đến phương diện này." Trong lòng Bùi Thước tự nhủ sao lão đại lại bình tĩnh như thế, không phải từ trước cho tới nay đều che mình rất cẩn thận hay sao. "Lúc trước không phải anh luôn.. rất bảo thủ sao?"
Nghe Bùi Thước nói như vậy, Kỳ Du suýt chút nữa đã nghẹn một miếng sủi cảo tôm vừa mới ăn vào miệng. Sau khi nuốt xuống anh tức giận trừng mắt Bùi Thước: "Chuyện này liên quan gì đến bảo thủ hay không bảo thủ, chỉ là yêu cầu của nhân vật mà thôi. Chẳng lẽ tôi diễn vai nửa người nửa thú còn phải che kín mình thành bánh chưng hả?"
Được rồi, nhìn lão đại hùng hồn như thế, Bùi Thước cũng cảm thấy không có gì để nói nhiều, chỉ là lướt thấy mấy tấm ảnh bị lộ ra, lướt đi lướt lại thế mà trong lòng lại có chút khó chịu.
Giống như.. Tiêu chuẩn đúng là có chút lớn mật thật. Kỳ Du mặc quần thấp eo, nửa người trên trên tấm ảnh có thể thấy rất rõ ràng, vốn là dáng người đẹp phối hợp với những hoa văn phức tạp đó, cách màn hình cũng khiến cho người khác cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Hình như cậu không muốn để người khác trông thấy bộ dạng này của lão đại.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, rất nhanh Bùi Thước bị chính mình dọa sợ. Chính cậu cũng là nghệ sĩ, đương nhiên rất hiểu đây là chuyện mà bọn họ không có cách nào tránh khỏi. Đừng nói là để trần nửa người trên, có lúc còn yêu cầu lớn mật hơn là phải quay cảnh lên giường với ai đó. Trong phim cũng không phải là không có.
Chỉ là, tự an ủi bản thân như vậy cũng không có tác dụng, chỉ tưởng tượng một chút mà Bùi Thước đã cảm thấy tâm tình rất tệ. Cậu vội vàng lắc đầu, đem những ý nghĩ không hiểu thấu ra khỏi đầu, sau đó tiếp tục lướt weibo nhầm chuyển dời lực chú ý.
Nhưng mà lướt một hồi, Bùi Thước vẫn cảm thấy cả người đều không tốt.
Mỗi lần lên mạng đều sẽ thuận tay nhấn vào xem tin tức của Kỳ Du là thói quen của Bùi Thước, mà lần này cậu nhấn vào xem, không hề nghi ngờ khi trông thấy trong diễn đàn đang thảo luận khí thế về tấm ảnh vừa bị lộ ra trong phim .
Vài trang trước đều là đám fan hâm mộ máu gà và mê trai, Bùi Thước thấy buồn cười, mà khi lướt tới vài trang sau, họa phong phía sau dần dần có chút không thích hợp.
* * * Ha ha, cuối cùng cũng bắt đầu bán thịt.
* * * Ha ha ha, đám fan lão đại không cần kích động như vậy, đoán chừng về sau thần tượng nhà các ngươi sẽ thường xuyên lộ thịt, làm không tốt đến lúc đó các người đều sẽ bị kiệt sức vì thẩm mỹ đó.
* * * Haiz, quả nhiên rời khỏi nhóm thì liền suy bại đến mức phải cần bán thịt để dành sự thu hút?
* * *Đã nói là làm phái thực lực cơ mà? Chậc chậc, còn không phải là dựa vào mặt dựa vào dáng người.
* * *
Fan Kỳ Du đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế, hỏa lực hung mãnh đáp trở về, hơn nữa admin cũng xử lý rất kịp thời, những tin nói xấu Kỳ Du trên diễn đàn rất nhanh đã bị block.
Cho dù không biết là lần thứ bao nhiêu trông thấy có người nói xấu Kỳ Du, nhưng mỗi lần nhìn thấy Bùi Thước đều cảm giác rất không thoải mái.
Cậu khống chế không được nhớ lại buổi trưa đó, cả người Kỳ Du ướt đẫm lạnh đến nỗi bờ môi phát xanh.
Cho dù ngươi nỗ lực cố gắng rất nhiều, cũng sẽ không thể nào khiến người khác tôn trọng mình tương xứng với những gì mình đã bỏ ra.
"Há mồm." Giọng nói của Kỳ Du bỗng nhiên vang lên bên tai.
Bùi Thước vô ý thức làm theo, một muỗng cơm chiên trứng đút vào, mùi thơm tươi nồng làm Bùi Thước sửng sờ mấy giây, mới phát hiện ra không biết từ lúc nào Kỳ Du đã đứng ở bên cạnh mình.
Bùi Thước hơi chột dạ tắt màn hình.
Kỳ Du nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống Bùi Thước: "Nhìn cái gì đấy? Lén lén lút lút?"
"Nhìn hình tôi có cần phải có bộ dạng xoắn xuýt đến táo bón như vậy không?" Kỳ Du vừa nói, vừa thuận tay cầm miếng bánh sầu riêng đút cho Bùi Thước.
Bùi Thước không kịp nghĩ ra câu trả lời, đành phải hàm hồ nói: "À, tôi rất không muốn để người khác trông thấy những hình đó của anh.."
Lúc đầu nói ra lời này Bùi Thước cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ bị Kỳ Du cười nhạo trêu chọc, lại không nghĩ rằng Kỳ Du chỉ cười khẽ một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Đây là tình huống gì vậy?
Bùi Thước hơi ngẩng đầu nghi ngờ, nhưng cậu chưa kịp phản ứng, lại thêm một miếng bánh ngọt khoai môn bị nhét vào miệng.
Hóa ra đây là lão đại ăn không vô, nên chơi đùa đút mình ăn?
Nhìn vẻ mặt Bùi Thước không hiểu gì, Kỳ Du nhịn không được khẽ cười thầm. Dáng vẻ phồng má ăn của tên này rất giống Hamster.. Đúng là ngốc nghếch y như nhau, Kỳ Du thầm nghĩ, cho rằng anh bị mù sao, không nhìn thấy mấy chữ lớn như 'Bán thịt' 'Dựa vào mặt' hay sao?
Có điều, được rồi, Kỳ Du đưa tay bóp mặt Bùi Thước, vì chiếu cố tâm thủy tinh của cậu, anh liền giả vờ như không biết vậy.
"Độc chiếm mạnh như vậy? Nếu như sau này tôi diễn hôn hít với người khác ở trên giường. Cậu phải làm sao đây?"
Nghe giọng nói như vậy có chút không chịu được, nhưng lúc nói đến đây, đôi mắt đẹp của Kỳ Du hơi cong lên, dáng vẻ anh lộ ra ý cười rõ ràng như vậy làm Bùi Thước không tìm ra được phương hướng.
Rốt cuộc đây là tình huống gì a? Lão đại phát phúc lợi?
Thấy Bùi Thước lại có dáng vẻ ngoài ý muốn, Kỳ Du vừa bực mình vừa buồn cười gõ nhẹ vào trán của cậu, sau đó chỉ một đống ở trên bàn: "Thu dọn đi."
Bùi Thước vừa thu dọn, vừa suy nghĩ đến lời nói vừa rồi của Kỳ Du, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại suy nghĩ trong đầu lại có chút chệch hướng.
Hôn hít trên giường.. Nếu như đối tượng là mình, vậy thì hình như không tệ nha? Mặc dù biết không có khả năng này, nhưng Bùi Thước vẫn tưởng tượng quá mức.
Nếu quả thật có thể có một cơ hội hôn lão đại quang minh chính đại, vậy thì cho dù phải lấy mười năm tuổi thọ để đánh đổi thì cậu cũng nguyện ý!