Tục ngữ nói: Xúc động trong một lúc thì thoải mái, sau đó là tự làm tự chịu.
* * *Ngày thứ hai khi Bùi Thước dùng đôi mắt thâm quầng ngồi trong phòng họp, chờ đợi lát nữa sẽ gặp mặt đạo diễn biên kịch với các nhân viên chính của <Kình Ngữ>, trong đầu không biết sao lại nhớ đến câu nói này.
Tối hôm qua Bùi Thước nhiệt huyết nhất thời nóng đầu gửi tin nhắn đó, sáng ngày thứ hai tỉnh dậy đang còn muốn đổi ý, lại không nghĩ tới hiệu suất của Fiona cực cao đã chào hỏi với nhân viên đoàn làm phim, buổi chiều cùng ngày đã sắp xếp gặp mặt.
Lúc Bùi Thước chờ đợi bởi vì hồi hộp, lại bắt đầu lật kịch bản đọc, mà càng đọc trong lòng cậu càng không chắc, cùng lúc đó một nghi vấn cũng dần dần nổi lên trong lòng: Loại vai sát thủ liên hoàn này, vì sao lại tìm tới mình?
Lại nói, hôm qua trong điện thoại Kỳ Du cũng đã nói anh từ chối bộ phim này vì cảm thấy chính mình không thích hợp, nhưng rõ ràng Kỳ Du trời sinh đã có một khí chất mạnh mẽ uy nghiêm, thấy thế nào cũng hợp với Tạ Uyên trong kịch bản hơn mình. Bùi Thước lặng lẽ suy nghĩ, bất giác đã ngây người.
Lúc ba giờ kém năm phút chiều, cửa phòng họp bị đẩy ra, một thanh niên đeo kính đen ăn mặc tùy ý đi đến, tóc rối tung, ánh mắt có chút mờ mịt giống như đang hỏi đây là đâu.
Bùi Thước đang định hỏi hắn có phải đi nhầm phòng rồi không, lại nhìn thấy thanh niên dửng dưng kéo cái ghế bên cạnh bàn, đặt mông ngồi lên, tiếp đó không coi ai ra gì lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.
Nghe âm thanh của trò chơi, Bùi Thước có chút lúng túng mở miệng: "Nè.."
Nhưng thanh niên kia không ngẩng đầu đã cắt lời Bùi Thước: "Không cần tự giới thiệu, tôi biết cậu là Bùi Thước."
Bùi Thước sửng sốt một chút, có chút dở khóc dở cười, trong lòng tự nói tôi không muốn tự giới thiệu với anh mà. Cậu nhìn sườn mặt của thanh niên đang chăm chú chơi game, đột nhiên cảm giác được có chút quen mắt, hình như mình đã gặp ở đâu đó rồi?
Lúc Bùi Thước đang phí sức nhớ lại, cánh cửa lại một lần nữa bị đẩy ra.
Fiona đi tới thấy thanh niên đang dùng điện thoại chơi game, đầu tiên cũng sửng sốt một chút, lập tức lên tiếng chào hỏi: "Đạo diễn Phí."
Cùng lúc đó trong đầu Bùi Thước cũng lóe lên, nhớ được sao mình lại cảm thấy sườn mặt của thanh niên này nhìn quen mắt.. Đó là sườn mặt mà tháng trước lúc đi học ở học viện hý kịch, mình đã thấy qua ở trên một poster tuyên truyền lễ ra mắt.
Lễ ra mắt đó hình như là rất khó lấy vé, khách quý là một đạo diễn mới tên là Phí Y, tuổi còn trẻ đã gặt hái được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất, chỉ là Bùi Thước luôn không có hứng thú với đề tài mà đạo diễn này yêu thích, thế là không vây xem.
Không nghĩ tới đạo diễn của bộ phim này thế mà lại là Phí Y, Bùi Thước âm thầm kinh ngạc một chút, tác phẩm của Phí Y luôn luôn là các đề tài có tính khiêu chiến, loạn luân, tình yêu đồng tính, loại hình cạnh tranh về các chủ đề mẫn cảm trong phim điện ảnh quả thật là chuyện thường như cơm bữa. Bởi vậy, Bùi Thước rất khó tưởng tượng, lần này Phí Y lại nhận bộ phim theo con đường giết người báo thù cũ rích này.
Đi theo Fiona vào còn có mấy nhà sản xuất phim khác, mà người cuối cùng tiến vào, thế mà lại là nhất tỷ của Tinh Giang - Nhan Hủ Dao.
Nhất tỷ ăn mặc rất đơn giản, thứ duy nhất có phong phạm minh tinh chính là trên mặt cô mang theo một cái kính râm cực lớn. Mặc dù như vậy, khi cô ngồi xuống bên cạnh Bùi Thước, Bùi Thước vẫn cảm nhận được một khí thế của hàng hiệu, đồng thời loại khí thế này làm cậu không tự chủ được lại liên tưởng đến Kỳ Du.
Khí thế của những người này đều là trời sinh à? Bùi Thước vừa ước ao ghen tị, vừa nghĩ xem lúc nào mình mới có thể tùy tiện làm ra động tác gì đó mà cũng có thể toát ra loại khí chất thế này.
Gặp mặt tiến hành rất thuận lợi, toàn bộ đoàn làm phim làm Bùi Thước có cảm giác rất năng suất, dù Phí Y nhìn qua là người bất cần đời, lúc nói tới tư tưởng nhân vật và dự định làm sao để quay chụp, cũng lấy ra trăm phần trăm nghiêm túc. Trừ việc đó, trình độ quen thuộc của nhất tỷ với kịch bản cũng làm cho Bùi Thước kinh hãi, đồng thời may mắn mình tốt xấu gì cũng đã chuẩn bị một chút, nếu không căn bản không nói chen vào được.
"Tóm lại, chỉ cần theo như ý của tôi, chắc chắn sẽ không làm hỏng cuốn sách này." Phí Y tin tưởng dùng tay đập bàn, nói rất chắc chắn.
Bùi Thước đưa ánh mắt nhìn về phía vẻ mặt trong lòng đã tính trước của Phí Y, trong lòng tự hỏi đây là một loại tự tin như thế nào?
Nhưng mà mấy người khác lại không có phản ứng đặc biệt gì, nhất là nhà sản xuất đã hợp tác nhiều lần với Phí Y, thậm chí còn gật đầu tán thành: "Cậu có lòng tin là được."
Nữ biên kịch ngồi đối diện cũng cười nói: "Kịch bản này có thể giao cho ngài Phí thật sự là quá tốt."
Lúc này Bùi Thước không khỏi hơi kinh ngạc, biên kịch của bộ <Kình Ngữ> này trong nghề là một biên kịch kim bài nổi danh lừng lẫy, trước đó hắn đã tìm hiểu qua, nguyên bản của cuốn sách này, lúc đầu chỉ là mấy năm trước ở thủy cung nước ngoài xảy ra vụ án mạng ly kỳ, nhưng sau khi qua cải biên của biên kịch, toàn bộ chuyện xưa không chỉ đầy đủ, mà thủ pháp đan xen lần này đến lần khác của nam chính cũng là điểm sáng rất lớn.
Theo lý thuyết người trâu bò như vậy không phải là rất lạnh lùng sao? Vì sao lại không hề che giấu sự thưởng thức với một đạo diễn nhỏ tuổi hơn mình nhiều như vậy chứ?
Bùi Thước quyết định mình cần phải về học bù một số tác phẩm điển hình của Phí Y, xem xem vị đạo diễn này có bao nhiêu trâu.
"Tôi rất thích cuốn sách này, cũng rất muốn quay nó thật tốt." Phí Y gật đầu với nữ biên kịch tỏ ý cảm ơn, tiếp đó quay mặt lại: "Chỉ cần diễn viên không có vấn đề, bộ phim này cũng sẽ không có vấn đề."
Lúc nói lời này đôi mắt Phí Y đang nhìn Bùi Thước, vì vậy Bùi Thước lập tức căng thẳng, cậu hiểu được lời này dĩ nhiên không phải nói với Nhan Hủ Dao.
Sau khi tan họp Bùi Thước không nhịn được, lén lút gọi nhất tỷ lại, ấp úng hỏi. "Ừm, đạo diễn Phí.. Không phải là đối với em có chút ý kiến chứ?"
Nhan Hủ Dao chậm rãi uống một hớp nước, gật đầu nói: "Đúng vậy, hắn có bất mãn với cậu."
Có thể không cần trực tiếp như vậy không? Bùi Thước bị đáp án không chút uyển chuyển thế này làm tổn thương, nửa ngày sau cậu mới hỏi lại: "Vì sao?"
Nhan Hủ Dao nhún vai: "Đại khái là ngay từ đầu nhân vật nam chính hắn chọn không phải là cậu."
"Vậy tại sao không tìm người hắn vừa ý?" Bùi Thước không hiểu, diễn viên của bộ phim này mặc dù là quyết định của nhà sản xuất, nhưng theo trình độ yêu thích của nhà sản xuất với Phí Y, hẳn sẽ thuận theo ý hắn đi?
"Phí Y với nhà sản xuất đều muốn chọn Kỳ Du, nhưng hắn từ chối." Nhan Hủ Dao đáp, nhìn Bùi Thước hiểu rõ gật gật đầu, rồi nói tiếp: "Còn có một người, Phí Y muốn chọn hắn nhưng nhà sản xuất không đồng ý."
"Ai?" Bùi Thước thuận miệng hỏi.
Nhan Hủ Dao nhìn Bùi Thước một chút: "Thành Mân."
Bùi Thước hoàn toàn không nghĩ tới nhất tỷ sẽ sảng khoái vạch trần như vậy, lập tức bị sặc nước. Vất vả lắm mới ngừng được, Bùi Thước nhìn chằm chằm vào ánh mắt "thật không có tiền đồ" của Nhan Hủ Dao, ha ha gượng cười hai tiếng.
"Quan hệ cá nhân của Phí Y và Thành Mân rất tốt, nghe nói đã tìm hắn, nhưng nhà sản xuất không đồng ý, có thích hợp hay không là một chuyện, có khả năng tiền cát sê cũng không trao đổi được." Nhan Hủ Dao lại gần, nói thẳng với Bùi Thước: "Nè, cậu đoạt được vai này cảm giác thế nào?"
Bùi Thước cố gắng giả ngu: "Cái gì mà đoạt được chứ.."
Nhan Hủ Dao trợn mắt: "Tôi biết các cậu bất hòa, sự kiện lúc trước của cậu ở trên mạng chắc cũng có quan hệ với Thành Mân nhỉ? Đoán chừng đoạn thời gian trước ở trên mạng xuất hiện sự kiện kia cùng Thành Mân cũng có quan hệ phải không? Ơ, nhưng mà vì sao các cậu lại không hợp thế?"
Bùi Thước quả thật muốn quỳ, nhất tỷ đừng nhiều chuyện như vậy được không?
Thấy Bùi Thước không muốn nhiều lời, Nhan Hủ Dao cũng không truy hỏi nữa, đổi đề tài nói: "Được rồi, dù sao ánh mắt của nhà sản xuất này vẫn rất độc, chọn cậu nhất định là có nguyên nhân, không phải chỉ vì tiền cát sê của cậu thấp."
Cố gắng nuốt xuống ngụm máu mắc ở cổ họng, Bùi Thước uể oải cười nói: "Cảm ơn vì đã an ủi."
"Nhưng mà bên Phí Y thì khó mà nói được rồi, thằng nhóc tâm nhãn siêu nhỏ, làm không tốt sẽ cố gắng giày vò cậu."
Bùi Thước giật nảy mình, trong lòng tự nhủ đây không phải hù mình chứ? Phí Y nhìn thế nào.. cũng không giống loại người dùng việc công để trả thù riêng, huống chi mình căn bản là vô tội cũng trúng đạn.
Như nhìn thấu tâm tư của Bùi Thước, Nhan Hủ Dao vừa thu dọn đồ đạc đứng dậy rời đi vừa tùy ý nói: "Yên tâm, cũng chỉ là yêu cầu cậu hà khắc một chút, tóm lại cậu cứ chuẩn bị tâm lý thật tốt là được."
Bùi Thước trước khi ứ máu hỏi một vấn đề cuối cùng: ".. Nhất tỷ sao lại hiểu rõ đạo diễn Phí vậy?"
"Trước kia đã từng hợp tác." Nhan Hủ Dao đi ra ngoài, lúc mở cửa dừng lại một chút: "Mà nó lại là em họ của tôi."
Cùng lúc đó, ở trong phòng thu âm bên kia thành phố, Kỳ Du nhận điện thoại của Bùi Thước.
"Gặp mặt rồi? Ồ.. Phí Y đối với em như vậy đã rất bình thường rồi." Kỳ Du vừa nghe điện thoại của đối phương vừa vô thức hơi cong môi nói: ".. Tác phẩm tiêu biểu của Phí Y? Là bộ nhỉ."
Một góc rẽ trong phòng thu âm, một người bỗng nhiên dừng bước.
"Em biết là nó lấy được giải thưởng <Đoạn Tầng> không?" Giọng điệu của Kỳ Du hoàn toàn là giáo huấn: "Phong cách quay chụp của <Kình Ngữ> chắc sẽ tương đối giống với.. Thôi nói với em em cũng không hiểu, tóm lại theo lời anh đi xem đi!"
"Thật là phiền." Sau khi cúp điện thoại Kỳ Du không nhịn được lảm nhảm, nhưng khóe miệng lại rõ ràng mang theo ý cười.
Chỉ là khi hắn chuyển qua chỗ rẽ, lúc nhìn thấy Thành Mân, ý cười đó ngay lập tức biến mất.
Hôm nay phải tới ghi âm bài hát quảng cáo cho nhãn hiệu di động nổi tiếng nào đó, mời rất nhiều người nổi tiếng hợp xướng, bởi vậy Kỳ Du mới có thể chạm mặt Thành Mân. Trong vòng hai giờ qua, hai người cũng không có bất kì giao lưu gì, đột nhiên đụng phải nhau ở đây, Kỳ Du vẫn sửng sốt một chút.
"Bùi Thước nhận được vai trong <Kình Ngữ>?" Thành Mân nhíu mày, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Kỳ Du mặc dù không biết vì sao tin tức của Thành Mân lại linh thông như vậy, nhưng hắn không hề nói gì, lướt qua Thành Mân định trở về.
"Bùi Thước không có khả năng diễn tốt." Thành Mân bỗng nhiên mở miệng, giọng nói quyết đoán, lập tức đâm vào trong lòng Kỳ Du một cái.
Mặc dù hắn đối với tên nhóc này cũng không phải hoàn toàn có lòng tin, nhưng dù sao cũng không đến phiên hắn nói.
Cơn tức của Kỳ Du dâng lên, hắn nghiêng mắt lạnh như băng nhìn Thành Mân: "Có lẽ là vậy, nhưng dù sao còn mạnh hơn anh một chút."
Sắc mặt Thành Mân lập tức trở nên khó coi, Kỳ Du tự giác mình vừa lỡ lời, nhưng cũng không nói gì nữa trực tiếp rời đi.
Nhìn bóng lưng của đối phương, Thành Mân không khỏi cắn răng, âm thầm nắm chặt tay.
"Kỳ Du." Hắn thấp giọng phun ra hai chữ này, giọng nói âm trầm: "Thật sự cho rằng trước đó tôi chỉ đang uy hiếp cậu thôi sao?"