Bẻ Cong Ảnh Đế Cong

Chương 7



Bùi Thước mở ra tập tin mà An Triệt đưa cho mình, bên trong phân ra nhiều tập tin, có tất cả các show tống nghệ, buổi hòa nhạc, mv đơn khúc.. của Miracle từ khi ra mắt cho đến nay. Hơn nửa ngày mới lướt hết những thứ này, Bùi Thước có chút nhức đầu, lúc nãy tại sao cậu lại kích động muốn An Triệt đưa những thứ này làm gì chứ?

Tiện tay mở ra một tập tin, đó chính là bộ sưu tập buổi biểu diễn, Bùi Thước lướt đến một video có tựa là 'Toàn bộ hành trình năng lượng cao', cậu tò mò ấn vào video này.

Nghe An Triệt nói qua, màu lightstick của Miracle là màu xanh da trời. Buổi biễu diễn bên trong video, ánh sáng huỳnh quang nhấp nhô hợp thành một vùng biển xanh lam. Bên trong biển xanh lam đó là một sân khấu hình tròn, năm người nam sinh vừa hát xong một ca khúc, đang thở dốc hướng về fan gửi lời cảm ơn.

Kỳ Du đứng ở giữa, trên người mặc áo khoác nhỏ ánh đầy ánh sáng màu xanh đậm, quần da màu đen kết hợp với giày cao đến gối, dáng người cao gầy hoàn toàn bộc lộ ra, cả người nồng đậm hơi thở yêu nghiệt.

Kỳ Du nhận lấy microphone, ho nhẹ vài tiếng muốn nói chuyện, màn ảnh kéo đến gần. Kỳ Du có trang điểm trong buổi biễu diễn, người trang điểm không để ý ánh mắt tự nhiên của hắn vốn đã đủ đen đặc, chỉ cần tô sơ lại một lần là được rồi, còn điên rồ trang điểm ở khóe mắt, khiến cho lúc Kỳ Du híp mắt nhìn về phía màn ảnh, ánh mắt đầy điện giật ấy lại khiến cho fan ở dưới tựa như uống máu gà mà hét lên ầm ĩ.

Bùi Thước chịu không được lấy tai nghe ra xa một chút, nhưng đồng thời cũng không thể không thừa nhận, vừa nãy ánh mắt ấy của Kỳ Du quá mê hoặc lòng người, dù cách màn hình cậu cũng cảm thấy có chút chịu không nổi.

Trông thấy Kỳ Du cầm microphone còn chưa nói chuyện đã bị tiếng thét chói tai bao phủ, đứng ở bên cạnh đội trưởng Thành Mân mặc áo khoác bóng chày cùng màu tựa như cũng chịu không được liền đoạt lấy micro nói, đương nhiên động tác này lại dẫn tới một trận la thét ở dưới sân khấu.

"Khụ, để tôi thay tên này nói há.." Giọng nói của Thành Mân ôn nhu thuần hậu. "Kế tiếp là Kỳ ca của các bạn sẽ solo, hắn muốn hát một bài cho các bạn, bài này cũng không có gì mới lạ cả!"

Ở bên trong tiếng thét và tiếng huýt sáo, sân khấu bỗng nhiên tối lại. Không qua vài giây, trên màn hình lớn lại sáng lên, con số cực lớn bắt đầu nhảy lên.

"Three, two, one.. shake!" Giọng nói đếm ngược quen tai vừa vang lên, Bùi Thước lập tức liền nhớ ra, bài này không phải là bài shake mà Kỳ Du đã nhảy cho mình xem vào tối hôm nay sao?

Nương theo một tiếng nói 'shake' là một tiếng bùng nổ mạnh mẽ, toàn bộ sân khấu đột nhiên sáng lên, mà nguồn sáng ấy, dường như đến từ chính Kỳ Du ở giữa sân khấu.

Động tác nhảy ở trên sân khấu so với lúc Kỳ Du nhảy cho Bùi Thước xem cũng không thay đổi gì, nhưng Kỳ Du ở trong buổi biểu diễn có trang điểm và kèm theo ánh mắt điện cao thế lại khiến cho độ nóng của vũ điệu kia nóng lên vài độ, chỉ ngồi nhìn xem video qua máy vi tính, Bùi Thước đã cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.

Đến khi Kỳ Du nhảy sắp đến đoạn kết, đội hình bốn người ở phía sau bỗng nhiên thay đổi, thuận theo Kỳ Du đứng phía trước từ đội hình chữ V xếp thành một hàng, kết thúc lời bài hát Kỳ Du lắc mình lui lại, sau đó bài hát chuyển đến phần rap, phần này không có biên vũ, nên Kỳ Du cùng từng thành viên nhảy phối hợp với nhau.

Nhảy theo giai điệu, nhảy với Thẩm Dụ vài động tác jazz, lại chuyển sang nhảy một đoạn popping với Nguyên Ngữ, tiếp theo là người thích trêu chọc nhất trong nhóm Khang Kiều An nhảy vài bước tựa như điệu waltz, hiếm khi thấy Kỳ Du bán manh đã chọc cho fan bên dưới cười liên tục. Cuối cùng, Kỳ Du đi đến bên cạnh Thành Mân.

Lại khiến cho tất cả fan bất ngờ chính là, Kỳ Du không nhảy với Thành Mân, mà giống như đang chơi đùa đi ra sau lưng Thành Mân ôm lấy cổ của hắn, Thành Mân thấp hơn Kỳ Du khoảng năm phân, tựa như bất đắc dĩ vừa cười vừa tựa vào người Kỳ Du, hai người không có động tác gì cả, cứ như vậy cho đến vài giây đọc rap cuối cùng.

Bài hát kết thúc trong tiếng la thét của fan gần như muốn lật tung toàn bộ sân vận động, sau khi Kỳ Du dừng lại, theo bản năng vén lên mái tóc nhuộm thành màu xanh, trên màn hình HD có thể nhìn thấy rõ từ cổ áo hình chữ V của anh ta, mồ hôi đang chảy xuống.

Mãi đến khi tắt video kia đi nhưng Bùi Thước vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Đứng ở giữa vạn người, Kỳ Du sáng chói mắt như vậy, tựa như sinh ra là vì để đứng trên sân khấu, trở thành fan của anh ta chỉ là một chuyện đương nhiên.

Bùi Thước cũng không nghi ngờ gì khi bị Kỳ Du mê hoặc trên sân khấu.

Cho dù nhìn xem từ góc nhìn của một người fan bình thường hay là hậu bối cùng công ty, Kỳ Du đều là một thần tượng vô cùng ưu tú, Bùi Thước cũng rất rất muốn trở thành một người như vậy.

Nghĩ đến chuyện Kỳ Du đã từng cố gắng dành chút thời gian để đến bệnh viện thăm mình, dẫn mình vào Tinh Giang, đặc biệt vì mình nhảy bài kia, mà cuối cùng lại vì mình nhanh miệng mà làm hư hết mọi chuyện, Bùi Thước càng hiểu ra thì càng thêm chán nản.

Dù biết không có biện pháp để giải thích rõ, nhưng Bùi Thước vẫn muốn tìm một cơ hội để nói lời xin lỗi với Kỳ Du.

Bởi vì hôm qua lúc ngủ được thì trời đã khuya, ngày hôm sau lúc Bùi Thước đến tổ kịch báo danh thì đầu cậu đã đau đến choáng váng.

"Phòng khám bệnh số 7" Bộ phim này là do Tinh Giang đầu tư, dàn nhân vật chính vô cùng hoa lệ, phần lớn đều đến từ công ty giải trí Tinh Giang, trong đó vai bác sĩ tâm lý Diệp Tử An là vai quan trọng nhất trong phim, là do nhất tỷ của Tinh Giang Nhan Hủ Dao đóng. Mà thành viên trong đội ngũ chế tác của bộ phim này cũng không hề thua kém, tác phẩm của đạo diễn Tạ Vi luôn có tiếng làm phim chất lượng tốt.

Cùng hợp tác với tổ kịch như vậy, với tư cách là một diễn viên mới tinh, Bùi Thước nói không khẩn trương thì chính là đang nói dối rồi, nhưng cũng may cậu đã tập luyện kỹ, bởi vậy rất nhanh đã tiến vào trạng thái.

Phần diễn của Bùi Thước chỉ có một tập, khoảng ba ngày là có thể quay xong. Ngày đầu tiên phải chụp hình, vai diễn Cố Lâm của cậu có mấy cảnh trong tình trạng nghiện ngập.

Người trang điểm vừa nhìn thấy bộ dạng này của Bùi Thước thì lập tức nhíu mày, đứng trước mặt Bùi Thước không hề cố kỵ thét lên: "Không phải chứ, cái cậu này bộ dạng tươi sáng thế này thì làm sao tạo ra được cảm giác của một kẻ nghiện?"

Thấy Bùi Thước chỉ biết cười ngây ngô, người trang điểm lại bất mãn hỏi: "Cậu dựa theo yêu cầu của kịch bản mà giảm béo sao? Sao lại tạo ra một bộ dạng đầy dinh dưỡng thế này? Cậu nhìn mặt thịt của mình xem!"

Bùi Thước vô cùng thương tâm, trời sinh có cơ thể mập cậu cũng không có biện pháp nào ah! Đừng quá hành hạ mà cơ thể gầy nhưng mặt không gầy gì gì đó!

Mặc dù bị ghét bỏ một phen, nhưng lúc trang điểm xong Bùi Thước cũng bị chính mình làm cho hoảng sợ, sắc mặt của thanh niên trong gương trông rất chán nản, bờ môi tái nhợt, đôi mắt đen nhánh, không khí trầm lặng, hiển nhiên là một bộ dạng bị bệnh nguy kịch.

Người trang điểm đắc ý vỗ mạnh vai của Bùi Thước: "Ai, ngũ quan của cậu kỳ thật cũng không tệ lắm, nếu mặt gầy đi một chút, tướng mạo này có lẽ sẽ rất nổi tiếng đấy."

Những nhà trang điểm khác đang giúp các diễn viên khác hóa trang không ngớt lời phụ họa: "Đúng đúng, dạng khuôn mặt giống với Kỳ Du, nhìn thế nào cũng đẹp."

"Đúng vậy, còn có, trước đây tôi nghe Aline nói cô ấy trang điểm cho Kỳ Du, mặt mộc rất đẹp, trang điểm rất thuận lợi, vù vù vài cái là xong rồi!" Nói xong, còn có chút oán trách nhìn sang Bùi Thước.

Tôi khinh bỉ, nếu vậy còn không bằng dùng 'Thiên sinh lệ chất' để hình dung Kỳ Du luôn đi, nếu không thì gán cho anh ta biệt hiệu cao hơn là 'đệ nhất mỹ nhân về nhan sắc'! Bùi Thước mắng thầm trong bụng. Nhận lấy ánh mắt của nhà trang điểm, cậu càng cảm thấy uất ức, cũng không phải tôi muốn tăng thêm công việc cho ngài đâu, tôi lớn lên chênh lệch quá lớn so với kẻ nghiện chẳng lẽ là lỗi của tôi ư!

Buổi sáng quá trình quay chụp xem như thuận lợi, Tạ Vi rất hài lòng với Bùi Thước, giữa trưa trước khi kết thúc công việc còn thuận miệng khen cậu vài câu, điều này giúp cho tâm trạng bị nhà trang điểm đả kích lúc nãy của Bùi Thước khôi phục lại không ít.

Buổi chiều có một cảnh diễn là chuyện Cố Lâm nghiện ma túy bị người nhà phát hiện, nhịn không được hút ma túy ngay trước mặt người nhà.

Bùi Thước hơi lo lắng, không phải lo lắng về diễn xuất của mình, mà là vì người diễn cùng với cậu.

Lúc Tinh Giang chế tác bộ 'Phòng khám bệnh số 7', vì tăng thêm nhiệt độ, mỗi tập đều có một khách mời đặc biệt, mà ở tập một người diễn vai cha của Cố Lâm, chính là khách mời đặc biệt nổi tiếng từ xưa ảnh đế Từ Mạch Dương.

Có thể nói không hề khoa trương, lúc Bùi Thước còn trẻ xem phim hầu hết đều là phim có Từ Mạch Dương đóng, thậm chí có thể nói, là vì Từ Mạch Dương, mới khiến cho Bùi Thước có hứng thú với diễn xuất. Đời trước lúc cậu phỏng vấn ở học viện điện ảnh Gia Nam, có biễu diễn ngẫu hứng một đoạn độc thoại kinh điển của Từ Mạch Dương trong bộ phim 'Mã số 411'.

Đời trước Bùi Sóc đã từng mơ ước có một ngày có cơ hội cùng hợp tác với vị tiền bối ưu tú này, nhưng còn chưa đợi cậu đứng vững trong giới này, đả kích liên tiếp đã khiến cậu rơi vào tuyệt vọng. Cậu đã từng ảo tưởng cùng hợp tác với tiền bối mà mình ngưỡng mộ, một màn diễn xuất xuất sắc, trở thành ảnh đế vân vân và vân vân, vĩnh viễn không có khả năng thực hiện, nhưng ông trời lại dùng một phương thức khác thường cho cậu có một cơ hội phấn đấu thêm một lần nữa.

Bởi vậy, ngay lúc Bùi Thước nhìn thấy Từ Mạch Dương, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu không phải là vui sướng, mà là lời cám ơn từ đáy lòng, cám ơn vì mình đã may mắn như vậy.

Từ Mạch Dương có chút kỳ quái nhìn Bùi Thước, không biết người trẻ tuổi này vì sao lại lộ ra vẻ vô cùng kích động nhìn mình chằm chằm như vậy. Chẳng lẽ là bởi vì diễn cùng với mình cho nên mới kích động? Khụ khụ, không thể tưởng tượng được ông vẫn còn có sức ảnh hưởng đấy..

Trong phòng vừa dơ vừa loạn, thanh niên ốm yếu xanh xao chán chường nằm trên giường đã không thể nhìn ra được màu sắc, ánh mắt mơ màng.

Người cha qua tuổi năm mươi đẩy cửa đi vào, chỉ vào thanh niên, tức giận đến nổi ngón tay run rẩy: "Mày, mày là đồ không biết phấn đấu! Mày còn có mặt mũi để sống à!"

Mí mắt của thanh niên không hề động đậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào không khí, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời chửi bới của cha mình.

Phản ứng này chính là đổ dầu vào lửa, người cha tức giận tới mức cầm lấy một vật nào đó trên bàn, đập binh binh lên người thanh niên, vừa đánh vừa mắng: "Biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, mày còn lý sự phải không! Đi làm diễn viên, nói cái gì diễn kịch là môn nghệ thuật, tao nhổ vào! Mày muốn danh tiếng muốn điên rồi! Bây giờ ngược lại mày nổi tiếng thực rồi, trên báo chí đều đăng 'Diễn viên hạng ba nghiện ma túy" còn kèm theo hình của mày nữa, mày rất có sức ảnh hưởng.. "

Thanh niên bị cha quở trách rồi bị vật cứng đập vào cũng không có chút phản ứng, khi nghe thấy mấy chữ 'Diễn viên hạng ba' 'Diễn kịch', biểu lộ run rẩy thoáng một cái, bờ môi bắt đầu run rẩy, chậm rãi lộ ra tươi cười so với khóc còn khó xem hơn.

Hắn chậm chạp đứng dậy, lảo đảo đi qua bên cạnh lấy giấy bạc và bật lửa, thuần thục đốt lên, dưới ánh nhìn chằm chằm của cha mình hút mạnh một hơi, khói trắng lườn lờ trong không khí, thanh niên bởi vì khoái cảm mà vẻ mặt trở nên vặn vẹo.

Người cha chán nản ném vật trong tay đi, sau đó từng bước từng bước lui ra khỏi phòng, lắc đầu nói:" Hết thuốc chữa, hết thuốc chữa, chết hết đi.. "

" Cắt! "Tạ Vi hô ngừng, giọng điệu hài lòng vô cùng rõ ràng." Không tệ không tệ, lão Từ anh vất vả rồi. Tiểu Bùi cậu cũng không tệ."

Nhân viên công tác ở đây đều có chút kinh ngạc, khó có được vừa quay lần đầu Tạ Vi đã cho qua.

Bùi Thước mới còn nằm ở bên đó bộ dạng mơ mơ màng màng đã đứng dậy, có chút không có ý tứ hướng về đạo diễn cười cười, may mắn một tháng này mình đã chuẩn bị kỹ càng. Đây là bộ phim đầu tiên của cậu, lại hợp tác với vị đạo diễn nổi tiếng là Tạ Vi, cậu phải lưu lại ấn tượng đầu tiên thật tốt, sau này mới có thêm cơ hội nữa.

Từ Mạch Dương cũng có chút kinh ngạc, thuận miệng khen Bùi Thước vài câu. Diễn xuất của người trẻ tuổi này mặc dù còn non, nhưng vẫn nhìn ra được sự đa nghi và dáng vẻ nghiền ngẫm đấy. Cố Lâm bị mình chán ghét vứt bỏ và nghiền nát triệt để khát vọng, thống khổ đều diễn vô cùng đúng chỗ, hơn nữa lại không lộ ra vẻ dùng sức quá nhiều.

Được khen ngợi Bùi Thước quả thực thụ sủng nhược kinh, bộ dạng vui vẻ có chút chân tay luống cuống rơi vào ánh mắt của mọi người ở đây, dẫn tới tất cả mọi người đều nở nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.