Bé Cưng Muốn Ly Hôn

Chương 26: 26: Bị Mẹ Phát Hiện




“Em vào tắm trước đi, ban nãy anh có đặt đồ ăn ở ngoài về, đợi em tắm xong rồi mình cùng ăn.” Lục Phong sợ Vu Khiết dính mưa sẽ cảm lạnh, vừa tra chìa khóa vào cửa đã dặn dò.
Vu Khiết nhìn quần áo của Lục Phong từ trên xuống dưới đều ướt nhẹp, bên dưới gót chân còn đọng lại đất cát ẩm ướt, đau lòng bảo gã tắm trước đi rồi cô sẽ tắm sau, nhưng gã nhất quyết đòi cô tắm trước cho bằng được.

Vu Khiết thở dài đành nghe theo lời gã, ngoan ngoãn gật đầu rồi đi vào phòng tắm.
Lục Phong thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, khóe môi bất giác cong lên, cảm thấy vợ mình thật đáng yêu.

Sau đó, gã tiến vào phòng ngủ, cởi bỏ áo quần dính nhớp đầy khó chịu, thay một bộ đồ ngủ thoải mái rồi mới trở vào phòng bếp.
Lục Phong thuộc tuýp đàn ông không biết chăm lo cho bản thân, chỉ khi cuối tuần Vu Khiết sẽ cùng gã trở về căn hộ dọn dẹp lại một lượt, nơi này mới giống nhà được hơn một chút.

Gã nhìn cô vì mình mà vất vả, quyết định thuê người dọn dẹp định kỳ, mỗi tuần bên dịch vụ sẽ cử người tới để tổng vệ sinh lại căn nhà.
Trái lại, Vu Khiết cảm thấy việc thuê người giúp việc này thật lãng phí, nhưng Lục Phong mặc kệ, gã không nỡ để cô phải vất vả.


Nghe vậy Vu Khiết xấu hổ không thôi, đỏ mặt ngượng ngùng gật đầu.
Lục Phong mở tủ lạnh lôi đống đồ ăn mà gã nhận được từ dịch vụ giao hàng, sau đó bỏ vào lò vi sóng hâm nóng chúng lại.

Trong lúc chờ, gã lấy hai quả chanh từ trong tủ lạnh, bổ đôi chúng ra rồi vắt vào hai ly, cho thêm vài muỗng đường và nước ấm, khuấy cho tan đường rồi mới mang ra bàn.
Vu Khiết tắm rửa sạch sẽ rồi mới chịu xuống lầu, cô ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ thức ăn thơm ngon, không nhịn được nhanh chóng ngồi ngay ngắn vào bàn.

Lục Phong mang những món cuối cùng được hâm nóng bưng ra bàn, nhìn cô mắt sáng như đèn pha ô tô còn miệng thì chảy nước vì thèm thuồng khiến gã không nhịn được bật cười, “Đừng vội, trước tiên em phải uống chút chanh nóng này đã, phòng khi cảm lạnh.”
Vu Khiết gật đầu, ngoan ngoãn uống từng ngụm nước chanh gã đã cất công pha cho cô.

Ừm, vừa ấm áp vừa ngọt ngào giống như hương vị tình yêu giữa hai người lúc này vậy.
Vu Khiết sau khi uống xong liền nâng đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng.

Lục Phong nhìn cô đã thay một bộ đồ thoải mái trong lòng có chút nhộn nhạo.

Đồ đều là của gã cho cô mượn, chiếc áo thun màu đỏ rộng thùng thình càng tôn lên làn da trắng hồng sau khi tắm, chiếc quần đùi hơi rộng vô ý vô tứ để lộ ra đôi chân dài nhỏ gầy của cô.
Lục Phong cứ như vậy yên lặng ngắm nhìn Vu Khiết, ánh mắt không nhịn nổi liền đảo xuống xương quai xanh mê người, toan tính lát nữa phải đem cô ăn cho bằng sạch, ăn đến no nê thỏa thích, chỉ như vậy mới thỏa mãn được cơn khát đang chực trào trong người.
Vu Khiết cảm giác như có người đang nhìn mình, vừa ăn cơm vừa phùng mang trợn má đe dọa, “Anh nhìn gì? Lo ăn cơm của anh đi.”
Lục Phong khẽ ho khan, “Ừ, ừ, ăn cơm thôi.”
Ăn cơm no nê xong đương nhiên Lục Phong không đời nào để vuột mất con mồi béo bở, gã bế cô lên giường lột sạch đồ rồi ăn sạch đến không còn một mảnh.

Sau khi làm sự tình ướt át ấy xong, hai người dựa vào nhau nằm nghỉ, trên cần cổ cùng xương quai xanh của Vu Khiết đều chi chít những dấu hôn chiếm hữu.


Chuông cửa đột nhiên vang lên, Lục Phong ngồi dậy nghi hoặc, “Ai còn đến giờ này?”
Vu Khiết sau trận hoan ái vô cùng mệt mỏi, vẫy tay bảo Lục Phong mau xem ai tới.

Gã nhìn cô rã rời đến nỗi không thể nhấc nổi cánh tay, nhận thấy vừa rồi mình có hơi quá trớn, mặc lại đồ chỉnh tề sau đó mới ra ngoài mở cửa, nhưng không ngờ người đến lại là mẹ của gã.
“Sao giờ này mới chịu mở cửa.

Lâu chết đi được.”
“Mẹ! Sao mẹ lại đến giờ này?”
“Cái thằng nhóc thối này, mẹ đến thăm con trai mình mà cũng phải xem giờ sao? Chả lẽ con giấu ai trong nhà?” Lục phu nhân chỉ hài hước trêu chọc theo thói quen, không ngờ lại nhận được phản ứng sượng cứng trên gương mặt của con trai.
“Chả lẽ….

là thật?” Bà hỏi xong cũng không buồn cởi đôi guốc đang mang ra, chạy một mạch vào trong phòng ngủ của con trai mình, thấy trên giường một mảng hỗn độn.
Đằng sau tiếng “Mẹ!” thất thanh của Lục Phong, Lục phu nhân cũng chẳng thèm đoái hoài đến con trai mình, mà lực chú ý của bà đã dồn hết lên người con gái đang cố gắng che thân thể chứa đầy dấu hôn kia.


Bà há hốc miệng chẳng thể nói được nữa lời, chờ đến khi đứa con trai quý hóa của mình chạy tới mới đỏ mắt vừa chỉ Vu Khiết vừa rống giận với gã.
“Lục Phong, con mau giải thích chuyện gì đây? Kinh hỉ mà con muốn cho mẹ xem đây sao? Ba với mẹ tặng cho con căn hộ này vì mừng con đậu đại học, lại không nghĩ đến con chơi đến quên trời quên đất, dẫn gái về nhà.

Hả? Hả? Con mau giải thích cho mẹ xem, có tin mẹ nói chuyện này cho ba con không hả?”
“Mẹ, đây là người yêu của con.

Không phải là chơi bời gì cả, là con nghiêm túc quen em ấy! Con thực sự yêu em ấy!” Lục Phong nhìn thẳng vào mắt bà, kiên định thừa nhận.
“Không, không, không thể nào! Con tôi không thể nào quen loại người như nó được! Con có biết đây là ai không hả? Là em họ con đấy!” Bà ôm đầu lẩm bẩm rồi phóng tầm mắt chứa đầy lửa giận liếc nhìn Vu Khiết đang run lẩy bẩy, “Là tại nó, tại nó dụ dỗ con trai tôi.

LÀ TẠI NÓ!”
Bà nhanh chóng chạy tới chỗ Vu Khiết đang ngồi, nắm đầu cô chuẩn xác tát vào má, vừa tát vừa chửi, “Đồ hồ ly tinh, mày vậy mà dám đi dụ con trai bà, mày vậy mà dám dụ dỗ anh họ mày.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.