Bé Cưng Muốn Ly Hôn

Chương 31: 31: Đây Là Vợ Của Tôi




Đồng nghiệp ở bên cạnh thấy Vu Khiết đứng mãi một chỗ không chịu di chuyển, tầm mắt cử ngẩn ngơ nhìn đâu đó, đập vai cô một cái, “Vu Khiết, cô đang nhìn gì vậy? À, công trường vừa được thi công gần đây đó hả? Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, dù không ở trong đó nhưng cũng đừng lại gần, không để ý coi chừng lại xảy ra tai nạn không mong muốn.”
Vu Khiết ngẩn ngơ đáp lại một tiếng “ừ” xem như đã nghe, nhưng chân cứ chôn chặt mãi ở cửa sổ không chịu rời đi.
Đồng nghiệp khó hiểu nương theo ánh mắt của Vu Khiết, nhìn thấy một người đàn ông có vóc dáng cao lớn cùng gương mặt thật soái khí.
Đẹp trai như vậy, thảo nào…
Nhưng không thể cứ ở đây mãi được, người đồng nghiệp muốn kéo Vu Khiết rời đi, cô nghĩ nếu bây giờ cả hai mà đứng đây ngắm trai đẹp kiểu gì cũng bị sếp la rầy.
Vu Khiết giằng tay ra khỏi người đồng nghiệp, cô nhanh chóng chạy xuống cầu thang, tiến gần đến khu công trình đang thi công.
Lục Phong cảm thấy bản thân như đang bị ai đó nhòm ngó, cảm giác lén lút này thật giống như quay trở về thời cấp ba.
Lục Phong quay đầu lại, nhìn thấy vợ nhỏ đang bặm môi làm mặt xấu khiến gã có chút hoảng hốt.
Vu Khiết trừng mắt nhìn gã, khóe mắt điểm hồng như vừa mới khóc.


Lục Phong đi về phía cô nở nụ cười dịu dàng, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve hai bên má non mềm của cô.
“Ài, bị em bắt gặp mất rồi.

Nơi này nguy hiểm lắm, em qua kia ngồi đi.”
Lục Phong đem mũ bảo hộ tháo xuống đội cho cô, rồi kéo cô đến chỗ bóng râm mát mẻ.

Gã không để ý đến ánh nhìn tò mò của mọi người xung quanh, chỉ đơn giản thông báo vài ba câu đến bọn họ,“Mọi người nghỉ ngơi đi, nhớ uống nhiều nước nhé.”
Vu Khiết ngốc lăng cứ thế bị gã dẫn đi đến chỗ nghỉ mát, cô nhìn gã mở vòi nước rửa đi các vết xi măng trên người, lau mồ hôi, vặn chai nước suối rồi đưa cho cô uống.
“Em vừa đi ăn trưa về hả?”
Vu Khiết không định nói cô vừa chạy một mạch từ cầu thang xuống để thăm gã, chỉ ngoan ngoãn như chú thỏ nhỏ trả lời, “Ừm, em vừa đi ăn về, chuẩn bị trở lại ca làm.”
Lục Phong nhẹ nhàng sờ nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Có nóng không?”
Vu Khiết bị sờ đến ngứa, vội rụt cổ lại, “Tay anh mới nóng!” Quần áo cũng đều dính bẩn.
Thế nhưng, Lục Phong lại chẳng hề để ý, “Ra mồ hôi mới thoải mái” Gã nhìn cô mân miệng liền chuyển sang đề tài khác, quan tâm hỏi, “Em đi ăn cùng đồng nghiệp à?”
Vu Khiết gật đầu coi như đồng ý.
Lục Phong có chút kinh ngạc nhìn vật nhỏ trước mặt, gã lại đưa tay nhéo lên má mềm của cô, ý tứ khen ngợi, “Bé cưng nhà ta có tiến bộ rồi nè.”
Không hiểu sao Vu Khiết lại nghe ra thành lời trêu chọc, cô liếc mắt, “Em cũng lớn rồi, cũng biết đi làm kiếm tiền chứ bộ.


Bọn họ làm cùng nhóm muốn rủ em đi ăn trưa, em cũng ngại từ chối.”
Lục Phong cười khì khì, vuốt ve vật nhỏ đang xù lông này, “Ý anh là đang khen ngợi em đó.”
Vu Khiết cắt lời đem tay gã bỏ xuống, “Nói, sao anh lại ở đây?”
Gã chỉ cười cười, bất đắc dĩ giải thích, “Thực xin lỗi, chuyện này anh nghĩ không nên nói tại đây.

Chắc em cũng hết giờ ăn trưa rồi đi, đợi khi nào về nhà anh sẽ giải thích sau, được không?” Sau đó gã nhìn ngó xung quanh, cảm thấy không có ai mới yên tâm cúi xuống hôn chụt một phát lên trán cô.
Vu Khiết giật mình trước hành động đột nhiên của gã, may là ở đây không có ai, cô hừ một tiếng không thèm nói gì liền đỏng đảnh bỏ đi.
Cuối chiều, quả nhiên Vu Khiết đã chạy xuống chỗ công trường để đợi chồng yêu.
Lục Phong vừa chuyển hai xe chở nguyên liệu để kịp tiến độ cho ngày mai, làm xong cũng không để vợ nhỏ chờ lâu, liền dẫn cô đi ăn cơm tối.
Nơi ăn cơm cũng không quá xa công trường, bởi sau một tiếng vẫn phải tiếp tục làm việc cho ca tối.

Lục Phong mua một hẳn hai bọc lớn cho cả đội, mỗi bọc trong đó chứa chục hộp cơm kèm theo mấy thùng nước khoáng do thời tiết gần đây quá nóng.


Lúc ăn cơm là ở trong chòi nghỉ mát, gã lấy khăn lau sạch mấy ván gỗ rồi cùng mọi người tụ lại bắt đầu dùng bữa.
Cơm hộp mua ở ngoài thoạt nhìn tương đối sạch sẽ.

Công nhân ở đây ai ăn cũng rất nhanh, bụng đói nên cái gì bỏ vào miệng cũng đều thấy ngon.
Lục Phong nhìn thấy cô cứ dính sát vào người mình, động đũa chưa được bao nhiêu, dịu dàng hỏi thăm, “Sao vậy em, không đói bụng à?” Gã gắp cà rốt cô không thích ăn ra, sau đó thả sườn rang cháy cạnh của mình vào phần cơm của cô, “Hôm nay cố ý mua sườn cho em ăn đó!”
Mấy công nhân xung quanh nhìn hành động thân mật của hai người liền cười lớn, “Lục đội trưởng, giới thiệu cho chúng tôi một chút, vị này là…”
Lục Phong vừa tách xương ra khỏi sườn, đặt phần thịt lên cơm cho vợ yêu, vừa vui vẻ giới thiệu với mọi người, “Đây là vợ của tôi, em ấy làm họa sĩ cho công ty ở kế bên công trường chúng ta, hôm nay vô tình gặp được.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.