Bé Cưng Muốn Ly Hôn

Chương 37: 37: Em Chính Là Người Nhà Của Anh




Vu Khiết nghe xong liền tức không thở nổi, cô hiện tại đang nói chuyện nghiêm túc mà cái tên hỗn đản này cứ càn rỡ đùa giỡn, toàn nói chuyện không đâu!
Lục Phong dùng sức ôm lấy cô, nắm lấy hai bàn tay cô, đôi môi ghé vào lỗ tai cô thầm thì, “Bé cưng, anh sẽ không đi đâu hết.

Dù em có mới nới cũ, anh cũng sẽ một lần nữa giành lấy yêu em.

Dù em có ghét bỏ anh thế nào, anh cũng không muốn đi!”
Vu Khiết vô cùng tức giận, không nể nang chút nào mắng gã, “Lục Phong! Em không nói giỡn với anh, anh có thể nghiêm túc được một chút không hả?”
Lục Phong mặt dày mặt dạn không tốn sức nắm lấy cằm cô quay trở về, thấy cô đang nức nở, nước mắt nóng hổi cứ trào ra từ khóe mắt hoen ướt.

Vu Khiết bị gã ôm chặt trong lồng ngực không cách nào rút ra được, tâm tình ngày càng buồn bực, “Anh mau thả em ra, lỡ có người đi ngang qua phải làm…” Còn chưa kịp nói hết câu đã bị lời tiếp tiếp theo của gã chặt đứt, “Em hứa không đuổi anh đi, anh sẽ thả em ra.”
Vu Khiết cảm thấy sự kiên nhẫn còn sót lại sắp vì ai kia cạn gần hết rồi, “Lục Phong! Anh đừng giả vờ ngây thơ như vậy nữa được không? Tại sao suy nghĩ của anh không hề chín chắn lên một chút nào vậy? Anh nên trở về làm Lục thiếu gia của anh đi, không cần quấn chặt ở đây với em.

Điều này… điều này không hợp với anh một chút nào.”
Lục Phong không vì cô từ chối mà ảo não, chỉ cười ấm áp giải thích, “Anh nghĩ kĩ rồi, anh chính là muốn ở cùng với em! Ở với em, dù có trở thành thằng ăn mày, anh cũng sẽ cố gắng làm để nuôi gia đình nhỏ của chúng ta!”
Vu Khiết rưng rưng nước mắt, chụp lấy cánh tay đang ghì chặt, “Trước buông em ra đã.” Nhưng gã lại càng ôm chặt cô hơn, từ chối đáp lời, “Anh không buông, đến khi nào em chịu đồng ý từ nay về sau không được nói những lời như vậy nữa, anh mới buông.”
Vu Khiết chùi đi nước mắt, bất đắc dĩ nở nụ cười, có chút buồn bã bày tỏ, “Anh Phong, em không muốn miễn cưỡng anh, em không muốn vì em mà anh phải chịu vất vả.”
Lục Phong đau lòng, dùng sức siết chặt lấy cô, còn cô mệt mỏi cầu xin, “Anh Phong, anh nghe em nói đã, đoạn đường này quả thực rất khó đi, anh… anh không cần vì chút lòng tự trọng của mình mà phải chịu khổ cùng em.

Anh có một gia đình hiển hách, anh có một tương lai tươi sáng hơn em, anh không đáng phải làm những công việc bẩn thỉu đầy khổ nhục kia.”
Mắt gã đỏ rực, tâm đau đớn như có ai đó dùng dao cứa sâu vào, gã rất muốn nói không phải, rõ ràng không phải như vậy.

Cả đời ngạo nghễ làm Lục thiếu gia được người đời xum xoe lấy lòng, gã không cần những thứ giả tạo ấy, cái gã cần là trái tim của cô, Vu Khiết.

Vu Khiết tựa vào lòng gã, vẫn tiếp tục khuyên nhủ, “Anh Phong, rõ ràng anh không bỏ được người nhà, cũng không bỏ được Lục thị, cho nên không cần phải vì em mà ru rú làm công nhân như vậy, em càng không muốn mắc nợ chân tình này! Anh… anh buông em ra đi, lần này anh được tự do rồi, từ nay về sau sau, chúng ta hai người vĩnh viễn không liên quan, không thiếu nợ nhau.” Vu Khiết nói một cách quyết liệt.
Lục Phong nói năm nay sẽ chấm dứt hợp đồng ở chỗ công trình kia, nhận tiền xong sẽ không trở lại làm nữa, nhưng cô không tin, cô thật sự cảm nhận được kiếm tiền không hề dễ, sinh hoạt của cả hai hiện giờ cũng cần rất nhiều tiền.

Lục Phong ôm chặt vợ nhỏ vào lòng, đợi tâm tình của cô dần an ổn gã mới nhẹ nhàng buông ra, hai tay đặt lên vai cô từng câu từng chữ rõ ràng nói, “Vu Khiết, em nghe cho kỹ đây, đời này anh sẽ không bao giờ rời bỏ em.

Em chính là người biết rõ nguyên nhân nhất, anh yêu em, yêu rất nhiều!” Gã cười cười, “Anh đúng là bỏ không được người nhà nhưng em chính là người nhà của anh, là thứ mà anh phấn đấu sống tiếp đến nửa đời còn lại.”
Lục Phong kiên nhẫn giải thích, “Cái kia, anh quả thật có ý tưởng.

Sống ở công trường cũng chỉ là công việc tạm thời, công trường kiếm được nhiều tiền nhưng đều là tiền mồ hôi nước mắt, một phút đồng hồ kiếm một phần tiền cho nên anh muốn dùng sức mình kiếm tiền nhiều hơn.

Thế nên anh nghĩ kỹ rồi, chờ anh hoàn thành xong dự án này, nhận xong tiền anh liền đổi nghề.

Anh định sẽ lập một công ty kinh doanh, đó mới chính là thứ anh thích.”
Nhìn thấy ánh mắt của cô đã dịu đi, gã thầm thở phào nhẹ nhõm rồi lại ôm cô vào lòng.

Vu Khiết nghe đúng trọng điểm mà hỏi, “Công ty kinh doanh?”
Lục Phong gật đầu đáp lời, “Đúng vậy, ước mơ của anh là mở được một công ty kinh doanh, hiện tại anh muốn kinh doanh về mảng vật liệu xây dựng.

Anh thấy ngành này rất có triển vọng, mấy năm nữa sẽ có nhiều công trình được thi công thế nên chọn ngành này cực kỳ đúng đắn.”
Vu Khiết khoác tay lên cổ gã hỏi, “Được rồi, được rồi.

Vậy anh cần bao nhiêu, em còn một khoản tiền để dành, chắc cũng đủ để anh dùng đến.”
Gã nhìn vợ nhỏ cao hứng tâm liền mềm nhũn, “Yên tâm đi, chờ đến lúc đó anh sẽ để em làm đại cổ đông trong công ty của anh.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.