Bé Cưng Muốn Ly Hôn

Chương 7: 7: Con Không Ăn Trộm Là Anh Cho Con




Hôm ấy là một ngày không mấy đẹp trời, âm u tối mịt giống hệt tâm trạng lúc bấy giờ của Vu Khiết.

Một Vu Khiết 10 tuổi trốn trong vườn thổi vết thương vừa bị bỏng trên tay, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng cười nói nắc nẻ trong chòi nghỉ mát bên cạnh vườn hoa hướng dương.
“Anh Lục Dương, mau bắt con châu chấu đó lại cho em.” Giọng đứa trẻ non nớt vang lên.
“Mân Mân ngoan, đợi anh một chút.” Cậu con trai cao lớn ra vẻ người lớn trả lời.
Sau đó, cậu trai ấy liền chạy vọt ra khỏi vườn hoa hướng dương, tiếng bước chân sột soạt ma sát trên đường đất đá.

Đến khi một loạt âm thanh ấy bỗng dừng lại, Vu Khiết hoảng hốt ngẩng đầu, sững sờ khi nhìn thấy người đứng trước mặt.
Thế nhưng, cậu trai cao lớn lại tỏ ra rất bình tĩnh, không hề để ý đến sự tồn tại của Vu Khiết, trọng điểm là đi bắt châu chấu.

Cậu trai cầm vợt rượt châu chấu, châu chấu cũng rất khôn ngoan không hề nằm im một chỗ chờ chết mà bắt đầu vờn tới vờn lui.

Sau lưng cậu trai như có ánh hào quang tỏ ra, mỗi một động tác đều tỏa sáng đến vô thực.
Dù sao đây cũng là một trong những đoạn hồi ức ngắn ngủi đẹp đẽ của Vu Khiết, bởi vì là hồi ức nên cô mới bỏ ra tất cả sức tưởng tượng để tô đẹp cho Lục Phong.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, châu chấu tinh nghịch thế mà lại đậu trên người Vu Khiết, cô đưa tay chụp lấy theo bản năng.


Cậu trai nhìn thấy liền ngừng lại động tác, cất tiếng hỏi đối phương, “Châu chấu kia cho anh được không?”
Trong thoáng chốc Vu Khiết đờ đẫn hết cả người, ngơ ngẩn trả lời, “Được.”
Vu Khiết ngoan ngoãn đưa châu chấu bằng cả hai tay, cậu trai cũng giương tay để chụp lấy châu chấu.

Sau đó, cậu trai cẩn thận đem châu chấu bỏ vào một cái hộp nhỏ đã được đục lỗ rồi cất vào túi áo, cùng lúc đưa lại một miếng băng keo cá nhân cho cô.

Băng keo cá nhân nhỏ nhắn màu vàng trông cực kỳ bắt mắt.
“A.” Vu Khiết kinh ngạc tới nỗi trợn mắt.
“Trên tay em có vết thương.” Cậu trai nói xong liền quay người đi mất, để lại một Vu Khiết không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Bàn tay run rẩy bóc ra băng keo cá nhân rồi vụng về dán lên vết thương, động tác quả nhiên không quen, còn làm cho phần keo dán lại với nhau trông thật nhăn nheo, xấu xí.
Đến khi trở về căn phòng hôi hám, thím Hạ đã đứng đợi từ lâu.

Bà nhìn thấy băng keo cá nhân màu vàng trên tay cô liền tức giận tra hỏi, “Mày lấy cái này ở đâu?”
Bà nhanh chóng túm lấy cánh tay non nớt của Vu Khiết nhìn cho rõ, nhìn kiểu gì cũng thấy thứ này thật giống với cái của cô chủ.
Vu Khiết chột dạ không muốn kể về cuộc gặp gỡ kỳ lạ của mình với anh trai kia, đành trả lời qua loa cho qua chuyện.
Thím Hạ dễ dàng gì tin lời Vu Khiết nói, cho rằng cô nhất định đã ăn trộm.

Bà ta tức giận giơ tay lên tát một tiếng “Chát!” rõ to in trên gò má của cô.

Bà làm giúp việc cho nhà Vu đã lâu lắm rồi, trên tay toàn là vết chai sần sùi, chỉ một bạt tai thôi cũng đủ để khiến một đứa trẻ 10 tuổi phải chao đảo, thế nhưng cô lại ngậm chặt miệng không dám rên lên.
“Mày! Mày! Sao mày lại dám ăn trộm đồ của cô chủ hả?” Thím Hạ tức giận hét lên.
“Không, không phải ăn trộm… ” Vu Khiết không dám nhìn vào gương mặt của người đàn bà độc ác này, chỉ có thể cúi đầu lẩm bẩm giải thích.
“Mày nói láo, hôm nay chính mắt tao nhìn thấy trên tay cô chủ cũng có thứ này.

Một đứa rẻ rách như mày ngoài ganh ghét ghen tị đi ăn cắp ra, làm sao có thể mua nổi được hả? Hả? Trả lời cho tao!” Mỗi một câu “Hả?” chính là mỗi lần bà ta đánh vào vết thương được băng cá nhân bọc lấy, sau đó bà liền lôi cổ Vu Khiết kéo xềnh xệch lên phòng, “Bà chủ bảo tao phải trông chừng loại như mày quả nhiên không sai mà, hôm nay sẽ không có cơm cho mày ăn.

Mày thử ăn trộm đồ cô chủ một lần nữa xem tao có đánh gãy chân mày không?!”
Thím Hạ đánh cửa cái “Rầm!” rời khỏi phòng, chỉ còn Vu Khiết đứng đó thẫn thờ, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Con không ăn trộm, là anh cho con…”

____________
Quay trở lại thời điểm cấp ba, vào một buổi chiều tan học, khi Vu Khiết đang lẳng lặng xếp sách vở vào balo chuẩn bị ra về thì có người gọi cô lại:
“Vu Khiết! Có người tìm cậu kìa!”
Chỉ chốc lát sau, Vu Khiết đã đeo cặp sách trên vai chậm rì rì đi tới, vừa tới cửa liền lập tức cúi đầu thật thấp, hai tay không ngừng vặn xoắn dây đeo cặp.

“Sao gọi mãi giờ mới ra?” Lên tiếng chính là Vu Mân, y cảm thấy mỗi lần gặp Vu Khiết chỉ nhìn được xoáy tóc nhỏ trên đầu của cô.
“Gặp… Gặp tôi có chuyện gì?”
“Cậu chính là Vu Khiết, thủ khoa toàn khóa vừa rồi?”
Vu Khiết cúi đầu lại gật đầu khó hiểu, tại sao một người hận không thể tránh xa cô như y lại có thể đứng ở đây dùng giọng điệu tra hỏi này?
“Cậu đừng sợ, chả là hôm nay tôi cùng anh Phong muốn biết người đã lấy mất vị trí thủ khoa là ai mà thôi, để tôi phải hậm hực trở thành á khoa.”
Vu Mân cảm thấy rõ ràng con nhóc thối này đã giở trò chơi xấu, y không thể nào thua trước một đứa con riêng, một kẻ ăn bám ở nhà phụ như Vu Khiết được.
Vào cái ngày biết Vu Khiết là thủ khoa, y tức đến nỗi bệnh cũ tái phát, quyết tâm phải trả thù cô một phen, thế nên việc cô đụng trúng y vào buổi sáng chính là cái cớ hoàn hảo để bắt đầu một màn trả thù.
“Đúng là tôi, vậy… cho hỏi cậu gặp tôi có chuyện gì?”
“Thật ra tôi cũng chả muốn biết mặt thủ khoa là ai, chỉ là anh Phong có chút tò mò mà thôi.”
Đương nhiên Vu Mân sẽ không nói thẳng ra là y muốn tìm Vu Khiết để kiếm chuyện, bởi y không muốn bất kỳ ai biết về mối quan hệ thực sự giữa hai người.

Việc Vu Khiết là đứa em gái cùng cha khác mẹ của y cũng chính là nỗi nhục nhã suốt đời, thế nhưng để hoàn thành việc trả thù y đành ủy khuất anh Phong một chút vậy.
Trước mắt Vu Khiết bỗng xuất hiện một đôi giày da mắc tiền, cô cảm thấy tim mình đập thật nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

Cô thật sự rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao lại có một nỗi sợ vô hình mỗi khi nhắc tới tên Lục Phong này.

“Ngẩng đầu.”
Vu Khiết run rẩy lắc đầu.
“Tôi bảo cậu ngẩng đầu.” Lục Phong lạnh lùng yêu cầu, đủ để giết chết bầu không khí náo nhiệt vừa rồi trong lớp học.

Tuy nhiên, đây cũng chỉ là thói quen của gã mỗi khi nói chuyện với người lạ mà thôi, gã thường dùng giọng điệu ra lệnh chứ không hẳn là gã đang tức giận gì cả.
“Ngẩng đầu lên cho tôi nhìn.”
Vu Khiết lắc đầu nguầy nguậy.

Nỗi sợ hãi như trút ra làm nước mắt cô nhanh chóng chảy xuống, không phải là cô không muốn ngẩng đầu mà cô chỉ sợ gã sẽ chán ghét khi nhìn thấy gương mặt xấu xí này.
“Cậu đừng sợ, chỉ là anh ấy muốn biết khuôn mặt của ‘thủ khoa’ mà thôi.”
Vu Mân cố tình nhấn mạnh chữ ‘thủ khoa’, đủ để mọi người xung quanh chú ý.

Y nhìn bộ dáng thập phần sợ hãi của Vu Khiết mà tội nghiệp, đành giả vờ nhẹ nhàng giải thích cô chỉ cần ngẩng mặt lên là sẽ không sao cả.
Vu Khiết sau khi nghe hết lời khuyên nhủ của chị gái, lúc này cô mới chầm chậm ngẩng đầu lên một chút, ánh mắt lén lút nhìn gương mặt lạnh tanh không cảm xúc của Lục Phong.
Vu Khiết đỏ mặt nhưng chẳng ai nhận ra, lại không biết rằng mọi hành động nãy giờ của cô đều được thu vào hết trong mắt của gã..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.