Bé Cưng Muốn Ly Hôn

Chương 9: 9: Hiểu Lầm




Đột nhiên, hai hàng lông mi khẽ run rẩy.

Một giây, hai giây, rồi ba giây trôi qua, đôi mắt với con ngươi màu hổ phách mở to.

Người trước mặt nhanh chóng chồm người dậy ôm lấy cô, không nhớ rõ chi tiết nhưng cô lại nhớ rõ mình được Lục Phong hôn.
Trên bả vai Vu Khiết còn lưu lại lực đạo mạnh mẽ của đối phương khi gã siết chặt lấy, cô còn vô tình ngửi được hương thơm trên người gã, đó là mùi hương của nước xả vải.
Xưa nay, Vu Khiết chưa hề nghĩ tới việc cô và Lục Phong sẽ có cái gì với nhau, đơn giản bởi vì bọn họ chưa bao giờ nói chuyện, càng chưa bao giờ tiếp xúc.

Cô biết rõ khoảng cách giữa hai người là xa vời vợi, cảm giác như có một bức tường vô hình ngăn cách cực kỳ khó thở.
Ai mà có ngờ lần tiếp xúc đầu tiên lại là một nụ hôn sâu ướt át.


Vu Khiết thất kinh tại chỗ, cô bị dọa đến nghệt mặt ra.

Lục Phong chợt phát hiện có gì đó không đúng, gã cố mở to mắt ra để nhìn cho kỹ xem người đối diện là ai.

Vừa vén tóc mái lòa xòa của đối phương sang một bên liền lập tức kinh hãi, gã bị gương mặt xấu xí của cô dọa hết hồn.
Vu Khiết kịp hoàn hồn trở lại, phát hiện Lục Phong nhận nhầm người, còn nhận ra được cô hay không thì cô không biết, bởi trong lúc gã vẫn còn đang mơ hồ, cô đã vội vàng đẩy người ta ra xa rồi nhanh chóng chạy vọt ra khỏi bữa tiệc.
Sau bữa tiệc sinh nhật, Lục Phong vẫn xem Vu Khiết như người dưng nước lã, hoàn toàn không nhắc đến chuyện hôn môi kia.

Có lẽ lần vô tình tiếp xúc thân mật đêm đó đối với gã chỉ là một sai lầm không đáng nói, huống hồ đối tượng hôn môi không ai khác lại chính là đồ xấu xí cô.
Vậy mà không bao lâu sau, Vu Khiết đã biết được lý do tại sao Lục Phong lại hôn cô, bởi gã nhầm cô với người bạn thanh mai trúc mã của gã, cũng là chị ruột của cô, Vu Mân.
Lục Phong là cháu trai của bà Vu, theo vai vế là anh họ của cô và Vu Mân.

Thế nhưng, còn có một sự thật mà ít người biết đến, gã cũng là đứa con trai ngoài dã thú, là con trai riêng của Chủ tịch Tập đoàn Lục Nam.

Thế nên, việc gã thích Vu Mân là một điều có thể thông cảm được, đặc biệt đối với mối quan hệ giữa cô và gã vẫn luôn là người dưng nước lã.
Có một lần khi biết được chân tướng gã thích Vu Mân, Vu Khiết đã cùng Lý Ngọc đi đến quán bar uống rượu giải sầu.

Cô cảm giác sau khi nghe được tin sét đánh kia, tình cảm bấy lâu nay cô dành cho Lục Phong đều bị gã thẳng tay một nhát đâm đau điếng.
Quán bar này thuộc quyền sở hữu của Lý Ngọc.


Cô chỉ biết gia đình hắn rất khá giả, chứ không hề biết các khu vui chơi giải trí tọa lạc trên thành phố S này đều một tay anh hai hắn thâu tóm.
Vu Khiết uống hết ly này đến ly khác, cho đến khi cả người say mèm liền bất tỉnh nằm gục xuống bàn.

Lý Ngọc không biết đã đi tán tỉnh mấy em chân dài ở đâu, hắn vô tình để lại một Vu Khiết ngây thơ chẳng thèm phòng bị giữa một bầy sói đói.
Đầu óc mơ màng, cô cảm nhận được đang có rất nhiều bàn tay chạm lên người.

Không hiểu sao cô lại cảm thấy ghê tởm, còn ghê tởm hơn lúc môi lưỡi cô và Lục Phong quấn quýt lấy nhau.

Vu Khiết giãy dụa nhưng chẳng thể suy chuyển, bỗng có một bàn tay mạnh mẽ kéo mạnh cô ra khỏi đống bùn lầy rồi lôi cô ra khỏi nơi chướng khí mù mịt này.
Buổi tối ngoài trời thật lạnh lẽo, khiến cho Vu Khiết mơ màng tỉnh rượu được chút đỉnh, lúc này cô mới nhận ra hơi ấm trước mặt là từ người Lục Phong mà ra.

Cô tự hỏi tại sao gã lại xuất hiện ở đây, sau đó lại rụt cổ sợ hãi khi thấy khuôn mặt đang tràn đầy vẻ tức giận của gã.
“Tôi không ngờ cậu cũng thực *** loạn, đêm hôm lại cả gan chạy đến nơi chướng khí này dụ dỗ nam nhân.” Lục Phong cau mày buông lời tổn thương, gã không biết cảm giác khó chịu trong lòng này được gọi là gì.

Ban nãy, khi Lục Phong nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của cô không nên xuất hiện ở nơi *** loạn như thế này, lại còn nhìn thấy bộ dạng mặc kệ để cho những nam nhân kinh tởm kia đụng chạm khiến ngọn lửa vô danh trong lòng gã bùng nổ.
Cứ không suy nghĩ gì mà kéo cô ra tận đây, nhìn thấy bộ dạng mơ mơ hồ hồ không nhận ra gã là ai càng làm cho gã tức điên.

Vì vậy, gã đã ngu ngốc không lựa lời mà nói, nào ngờ chính câu nói của gã đã làm cho cô thực sự thanh tỉnh, điều đó đã phá nát dũng khí để cô tỏ tình.
Cả người Vu Khiết bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, nghe ra được ý tứ nhục mạ bên trong câu nói của đối phương, sắc mặt cô tái nhợt, mấp máy môi.

Cô muốn nói mọi chuyện không phải như gã nghĩ, nhưng những lúc cô càng sốt ruột nhất lại càng không thể sắp xếp được từ ngữ để nói được một câu hoàn chỉnh.
Bởi vậy trong cái nhìn của Lục Phong, Vu Khiết giống như người có tật giật mình bị đâm trúng tim đen không thể chối cãi, ánh mắt của gã dần trở nên nhạt đi.
“Vậy nên khi tôi hôn cậu còn làm bộ dáng thanh cao cái gì, còn tưởng cậu là một tên mọt sách suốt ngày chỉ biết học, cũng không ngờ lại thích đến mấy nơi chướng khí chơi đùa với nam nhân.”
Cả người Vu Khiết run lẩy bẩy, thật sự muốn gã im miệng lại, cô muốn hét thật to rằng cô không phải là loại người đó!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.