Thật ra là cô nhớ ra Cận Tri Thận bảo sẽ đến tìm mình, sợ rằng lát nữa anh sẽ đến thắng dưới tòa nhà công ty để gặp mình nên muốn về sớm. Ban đầu cô định về nhà luôn nhưng lại lo Cận Tri Thận sẽ tìm đến tận nhà, cho nên cô dứt khoát đi thẳng tới bệnh viện thăm mẹ.
Tô San không từ chối: “Vậy cô mau đi đi!”
“Vâng, tạm biệt giám đốc Tô.”
Giang Tiêu Tiêu rời đi chưa được bao lâu thì Cận Tri Thận tới tập đoàn Cẩm Sắt.
Chìa khóa của cô đang ở chỗ mình, Cận Tri Thận sợ cô về nhà mà không vào được cửa nên đến sớm.
Tô San đi ra công ty vừa hay trông thấy sếp tổng nhà mình, cô ấy lập tức bước đến chào hỏi lễ độ: “Chào chủ tịch, anh đến tìm cô Giang ạ?”
Cận Tri Thận gật đầu, khuôn mặt đẹp trai vô cảm, giọng nói lạnh lùng: “Cô ấy đâu?”
“À, thưa chủ tịch, cô Giang về rồi..”
Tô San đâu biết hôm nay chủ tịch của bọn họ sẽ đến tìm Giang Tiêu Tiêu, nếu không lúc nãy cô ấy đã chẳng cho Giang Tiêu Tiêu về sớm.
Cận Tri Thận khẽ nhíu mày.
Lẽ nào Giang Tiêu Tiêu về sớm vì muốn trốn tránh mình, nhưng mà anh đang giữ chìa khóa của cô mà…
“Cô ấy về nhà à?” Cận Tri Thận hỏi.
Tô San lắc đầu: “Không phải, cô Giang nói muốn tới bệnh viện thăm mẹ.”
Nghe vậy, Cận Tri Thận lập tức lái xe rời đi.
Anh đi rồi Tô San mới thở phào nhẹ nhõm. Thật sự là khí thế mạnh mẽ của sếp tổng luôn có thể dọa người ta sợ chết khiếp.
Trong bệnh viện, bệnh tình của Phương Tuyết Mạn vẫn vậy, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Giang Tiêu Tiêu thở dài, ngây người trong phòng bệnh một lúc rồi rời khỏi đó.
Thang máy hỏng rồi, Giang Tiêu Tiêu đành phải leo thang bộ, may là phòng bệnh ở tầng ba. Có điều không ngờ rằng cô vừa mới xuống tầng hai thì gặp một người.
Là Giang Tình Tình.
Giang Tình Tình cũng trông thấy Giang Tiêu Tiêu, cô ta mặc chiếc váy đắt tiền, nụ cười hiện hữu trên gương mặt, có vẻ rất vui.
“Ồ, chào chị gái, trùng hợp quá!”
Giang Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy ghê tởm khi nghe thấy tiếng “chị” này, cô nhíu mày, định phớt lờ cô ta.
Nhưng làm sao Giang Tình Tình có thể bỏ qua cơ hội này. Cô ta chặn đường Giang Tiêu Tiêu, vừa vung vẩy tờ giấy trong tay vừa nói đắc ý nói: “Chị à, vừa hay gặp chị ở đây, vậy tôi thông báo luôn là tôi đã có thai, đang định tìm chị chia sẻ tin vui đó! Bây giờ anh Quân Hạo đối xử với tôi tốt lắm, mấy tháng nữa con của chúng tôi sẽ chào đời.”
Có thể nói thời gian trước nhà họ Lam và nhà họ Giang rối như mớ bòng bong, phải đối mặt với đủ mọi chuyện và tin đồn. Nhất là Lam Quân Hạo, sau khi xảy ra chuyện, anh ta trở nên nóng nảy, trước đó Giang Tình Tình làm sai nên không dám chọc giận anh ta.
Nhưng mấy hôm trước cô ta đi kiểm tra thì phát hiện đã có thai, mọi vấn đề đều được giải quyết.
Lam Quân Hạo và nhà họ Lam nâng niu cô ta trong lòng bàn tay, đối xử với cô ta tốt vô cùng, khỏi phải nói mấy ngày qua Giang Tình Tình thoải mái nhường nào.
Giang Tiêu Tiêu hờ hững nhìn cô ta, bình thản nói: “Vậy thì cô phải trấn trọng những điều tốt đẹp mà anh ta dành cho cô, nhất là trong thời gian cô đang mang thai, bởi vì đâu phải người đàn ông này chưa từng ngoại tình, cô thấy có đúng không?”
Giang Tình Tình nghe cô nói vậy, sắc mặt lập tức xanh mét. Cô ta chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Giang Tiêu Tiêu bật cười rồi nói tiếp: “Đừng tức giận! Tức giận không tốt cho thai nhi đầu, chẳng dễ gì mới có em bé, cô phải giữ cẩn thận đó!”
Câu nói này làm Giang Tình Tình tức nổ phổi, không ngờ người phụ nữ này lại dám nói như vậy.
“Giang Tiêu Tiêu, cô đừng nói hươu nói vượn, anh Quân Hạo sẽ đối tốt với tôi cả đời, gia đình ba người chúng tôi sẽ rất hạnh phúc.”
Giang Tiêu Tiêu cười khẩy, lạnh nhạt đáp: “Cô nói cô là được rồi.”
Cô chỉ không ưa dáng vẻ đắc ý của Giang Tình Tình nên nói bừa vài câu thôi chứ không muốn quan tâm tới người nhà họ Giang và nhà họ Lam. Cô cất bước định rời đi nhưng giọng nói châm chọc của Giang Tình Tình lại vang lên.
“Giang Tiêu Tiêu, tôi thấy cô không muốn chúng tôi sống tốt thì có! Sao nào? Có phải cô bị Cận Tri Thận đá rồi không? Ở bữa tiệc lần trước bác gái làm ầm lên một trận nên người nhà họ Cận đã xa lánh cô phải không? Họ không cho cô tiếp cận cậu Cận và thái tử nhỏ nữa đúng không? Ha, tôi đã nói trước rồi mà! Hạng người như cô mà lại mơ tưởng lấy Cận Tri Thận, đừng có mơ!”
Vẻ mặt Giang Tiêu Tiêu cứng đờ. Cô em kế nhận ra điểm bất thường, lập tức bật cười thành tiếng.
Đúng lúc này, Lam Quân Hạo đi lấy thuốc dưỡng thai đã trở lại. Giang Tình Tình bước tới khoác tay anh ta: “Quân Hạo, trùng hợp thật đấy! Em gặp chị ở bệnh viện, nghe nói chị ta đã bị cậu Cận đá! Anh nói xem có thảm không?”
Lam Quân Hạo cười gắn, sau đó ôm Giang Tiêu Tiêu rồi hờ hững liếc nhìn Giang Tiêu Tiêu nói: “Đừng nói vậy, nếu chị em được hạnh phúc thì anh cũng vui vẻ.”
“Hạnh phúc? E là khó đấy!”
Giang Tiêu Tiêu híp mắt nhìn hai bọn họ kẻ tung người hứng, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
Lam Quân Hạo nở nụ cười: “Cục cưng, đi nào! Về nhà thôi!”
Giang Tình Tình gật đầu, hai người hả lòng hả hạ, đang định rời đi thì Cận Tri Thận đi lên đầu cầu thang.
Anh đi thẳng đến chỗ Giang Tiêu Tiêu, cất giọng nói trầm khàn nam tính: “Sao em không đợi tôi? Chẳng phải tôi đã nói sẽ tìm em sao?”
Ánh mắt Lam Quân Hạo và Giang Tình Tình tràn đầy kinh ngạc, bọn họ không ngờ Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu vẫn còn qua lại.
Điều quan trọng là từ câu nói vừa rồi có thể thấy hình hai người này không ảnh hưởng gì bởi chuyện xảy ra trong bữa tiệc, sao lại như thế được? Người nhà họ Cận vẫn cho phép Giang Tiêu Tiêu qua lại với Cận Tri Thận ư?
Giang Tình Tình và Lam Quân Hạo nghĩ đến những lời mình vừa nói với Giang Tiêu Tiêu lúc nãy, chỉ cảm thấy mặt đau rát.
Giang Tiêu Tiêu cũng rất kinh ngạc khi thấy Cận Tri Thận xuất hiện ở đây, không hiểu sao cơn giận đè nén trong lòng bỗng tiêu tán.
Nhất là sắc mặt như bảng pha màu của bọn họ làm cho Giang Tiêu Tiêu càng thêm sảng khoái.
Hai kẻ kia giận ngứa răng nhưng cũng đành bỏ đi.
Dù sao thì bọn họ cũng không dám đắc tội Cận Tri Thận nữa, vì chuyện trước đó mà hai nhà suýt phá sản, nếu không nhờ công ty nước ngoài vừa ý hạng mục của bọn họ thì Lam thị và Giang thị tiêu đời rồi.