Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 119



Bên phía Giang Tiêu Tiêu, sau khi đi dạo một vòng, cô xem giờ thì thấy đã đến lúc tới hội trường rồi. Ai dè trên đường quay lại, cô gặp phải Giang Tình Tình và Lam Quân Hạo.

Hai người cũng tốt nghiệp Đại học J nên tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cũng không có gì lạ. Nhưng không ngờ lại tình cờ chạm mặt nhau.

Lam Quân Hạo và Giang Tình Tình vẫn chưa phát hiện Giang Tiêu Tiêu đang đến gần, hình như bây giờ họ cũng đang nhớ lại chuyện xưa, Giang Tình Tình thẹn thùng lên tiếng: “Anh Quân Hạo, anh còn nhớ chỗ này không? Đây là nơi lần đầu tiên anh hôn em đó.”

“Tất nhiên là nhớ rồi.” Lam Quân Hạo nở nụ cười cười, giọng nói rất đỗi dịu dàng.

“Còn nhớ lúc em mới nhập học, chẳng biết gì cả, may mà có anh Quân Hạo giúp đỡ em, chăm sóc em từng li từng tí. Không ngờ chớp mắt đã nhiều năm trôi qua, chúng ta đã có con luôn rồi.”

Hai người đều mỉm cười, trông có vẻ rất hạnh phúc.

Nghe bọn họ nói chuyện, ánh mắt Giang Tiêu Tiêu tràn đầy mia mai. Giang Tình Tình nhỏ hơn Giang Tiêu Tiêu một tuổi, lúc cô và Lam Quân Hạo đang yêu nhau, đúng là anh ta đã giúp đỡ cô ta từng li từng tí.

Tuy Giang Tiêu Tiêu không thích cô em gái cùng cha khác mẹ này nhưng lúc đó Giang Tình Tình tỏ ra ngoan ngoãn, luôn miệng gọi chị.

Cô cũng mềm lòng, dù sao cũng là cha mình ngoại tình rồi sinh ra Giang Tình Tình nên không thể trách cô ta được, lúc ấy Lam Quân Hạo cũng khuyên cô như vậy.

Giang Tiêu Tiêu đối xử với Giang Tình Tình như em gái, cô cứ tưởng Lam Quân Hạo đối tốt với Giang Tình Tình cũng như anh em với nhau thôi.

Nhưng cô không ngờ, thì ra bọn họ đã cặp kè từ lâu, còn diễn trò trước mặt mình. Chính cô cũng nghi ngờ có phải lúc đó mình bị mù hay không.

Nhìn hai người này rồi nhớ lại những chuyện xảy ra trong quá khứ, Giang Tiêu Tiêu chỉ thấy kinh tởm. Cô đang định xoay người rời đi thì bị Giang Tình Tình phát hiện.

Giang Tình Tình hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu, nhưng ngay sau đó cô ta lại giễu cợt: “Ồ, chị cũng ở đây à? Chị cũng đến đây để nhớ về chuyện xưa hả? Không sợ bị chủ tịch Cận phát hiện sao?”

Giang Tiêu Tiêu thờ ơ không đáp, hiển nhiên là Giang Tình Tình muốn nói mình đang hoài niệm quá khứ có Lam Quân Hạo. Cô có bị điện đâu, bây giờ còn nghĩ đến Lam Quân Hạo làm gì.

Lam Quân Hạo thấy thế thì mừng thầm, quả nhiên Giang Tiêu Tiêu vẫn quan tâm anh ta từ tận sâu đáy lòng, nếu không cô đã chẳng đến tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường một mình. Khóe miệng Lam Quân Hạo cong lên, thấy Giang Tình Tình còn đang định nói gì đó, anh ta kéo cô ta lại: “Đi thôi, bớt tranh cãi.”

Trong khoảng thời gian gần đây, Giang Tình Tình cực kỳ hận Giang Tiêu Tiêu. Vốn dĩ cô ta đã khó chịu, giờ Lam Quân Hạo lại nói đỡ cho Giang Tiêu Tiêu khiến cô ta càng khó chịu hơn. Giang Tình Tình mặc kệ Lam Quân Hạo, nhìn Giang Tiêu Tiêu nói tiếp: “Chị ơi, bây giờ em đã mang thai rồi, nếu chị còn tơ tưởng Quân Hạo thì xin chị hãy dừng lại. Nể tình em là em gái chị và đứa nhỏ trong bụng em, chị chúc phúc cho tụi em được không?”

Không biết có phải Giang Tình Tình cố ý hay không mà cô ta nói câu này rất to, những người trên đường và những người xung quanh đều nghe thấy. Hơn nữa Giang Tình Tình còn tỏ ra yếu đuối, mà Giang Tiêu Tiêu thì lạnh lùng như đang làm khó người ta.

Mọi người lập tức cho rằng Giang Tiêu Tiêu là kẻ thứ ba, nhao nhao chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Cô gái này vô liêm sỉ thật đấy! Đến bạn trai của em mình mà cũng muốn giành!”

“Đúng đó đúng đó! Đẹp thế mà lại đi làm con giáp thứ mười ba, thật kinh tởm! Người ta đã có con rồi mà còn muốn dụ dỗ.”

“Sao người thế này lại đến tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường Đại học J, đúng là xui xẻo.”

Xung quanh bàn tán xôn xao, gian kế của Giang Tình Tình đã thành công. Cô ta nở nụ cười, rồi lại cúi gằm giả vờ đáng thương, tiếp tục lên tiếng: “Chị ơi, lẽ nào đến giờ chị vẫn tơ tưởng đến anh Quân Hạo thật ạ? Chị không muốn chúc phúc em sao?”

Nghe vậy, mọi người càng khinh thường Giang Tiêu Tiêu hơn, vốn dĩ xã hội này đã rất khinh bỉ kẻ thứ ba, lúc này còn có người hận không thể đuổi Giang Tiêu Tiêu ra khỏi trường.

Thật ra Giang Tiêu Tiêu đã quen với những lời đồn đại vớ vẩn thế này từ lâu. Giang Tình Tình đổi trắng thay đen đã không phải chuyện ngày một ngày hai, Giang Tiêu Tiêu vốn định mặc kệ nhưng cô đang định rời đi thì có một giọng nói trầm khàn quyến rũ vang lên phía sau.

“Trước giờ người phụ nữ của tôi rất tinh mắt, cô ấy thích chồng cô hồi nào vậy?”

Giang Tiêu Tiêu chưa quay lại nhưng vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô đã biết người đến là ai. Bỗng dưng cô hơi hoảng loạn, trái tim tĩnh lặng suốt mấy ngày giờ lại đập loạn xạ.

Mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói thì trông thấy Cận Tri Thận ăn mặc rất giản dị. Anh đã tháo khẩu trang, gương mặt đẹp trai vô cảm, khí thế mạnh mẽ toát ra từ trên người anh đã hạ gục tất cả mọi người trong nháy mắt.

Đám đông xung quanh đều ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Cận Tri Thận.

Giang Tình Tình và Lam Quân Hạo cũng thế, họ cứ tưởng hôm nay Giang Tiêu Tiêu đến đây một mình, ai dè Cận Tri Thận cũng đến.

Bọn họ bỗng sợ hãi.

Giang Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhìn Cận Tri Thận bước từng bước về phía mình, không ngờ lại gặp anh ở đây. Sau khi bình tĩnh lại, cô vô thức xoay người định chạy trốn.

Kết quả, Cận Tri Thận tiến đến ôm eo cô.

Anh nhìn Giang Tiêu Tiêu, giọng điệu thân mật cứ như hai người thân nhau lắm: “Sao em lại chạy lung tung một mình vậy, anh đã bảo chờ anh rồi mà?”

Giọng nói quyến rũ của người đàn ông vang lên bên tai làm cho Giang Tiêu Tiêu hết sức ngượng ngùng, đồng thời cũng rất khó chịu. Tại sao Cận Tri Thận phải quan tâm cô? Tại sao anh vẫn muốn giải vây giúp cô?

Thấy hai người thân mật như vậy, sắc mặt của Lam Quân Hạo và Giang Tình Tình trở nên gượng gạo trong nháy mắt.

Bọn họ cứ tưởng Giang Tiêu Tiêu đến Đại học J một mình để hoài niệm quá khứ nhưng không ngờ bản thân lại bị bẽ mặt. Trước giờ bọn họ không dám đắc tội Cận Tri Thận, đang định trốn đi thì Cận Tri Thận ngước đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía bọn họ. Anh lạnh lùng lên tiếng: “Đã mang thai thì biết điều chút đi, tích đức cho đứa con trong bụng. Cô không cần phải rêu rao chuyện cô cướp chồng sắp chồng cưới của chị cô đâu!”

Thật ra vài phút trước Cận Tri Thận đã trông thấy Giang Tiêu Tiêu đang đi trên đường, mà anh thì đứng trong đám đông nên cô không thấy anh.

Cận Tri Thận đi theo cô suốt quãng đường nhưng không bước đến gần, bởi vì anh không biết mình nên nói gì, lại sợ Giang Tiêu Tiêu vừa thấy anh là chạy mất.

Nhưng ban nãy thấy cô bị đôi cẩu nam nữ này ức hiếp trước mặt mọi người rồi bị mọi người chỉ trỏ, sao Cận Tri Thận lại không đứng ra cho được.

Dứt lời, anh nhìn Giang Tiêu Tiêu rồi nói tiếp: “Con người ai cũng có lúc bị mờ mắt, trước kia nhìn lầm người cũng không sao, may là bây giờ em đã tinh mắt hơn rồi, đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.