Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 127



Nhìn vẻ mặt giật mình của Giang Tiêu Tiêu, Cận Tri Thận mở hợp đồng ra và nói một cách từ tốn: “Vừa rồi tôi đã nhắc em rồi mà, em không nhìn thôi, đây là một bản hợp đồng hôn nhân, từ khi em ký tên vào đây thì hợp đồng có hiệu lực về mặt pháp lý ngay lập tức, em là vợ trên danh nghĩa của tôi, còn giấy chứng nhận kết hôn tôi sẽ bảo người mau chóng làm xong.”

Cận Tri Thận vừa nói vừa nở nụ cười nhẹ, có thể thấy tâm trạng của anh đang rất vui vẻ.

Bản hợp đồng này là anh mới chuẩn bị ngày hôm qua, anh biết hôm nay nhất định sẽ gặp được Giang Tiêu Tiêu trong buổi kỷ niệm thành lập trường.

Anh thích cô, thậm chí đã quyết định nắm tay nhau đi hết cuộc đời, tuy nhiên anh biết dù thế nào Giang Tiêu Tiêu cũng sẽ không đồng ý, nhưng anh vẫn muốn thử một lần.

Vốn dĩ Cận Tri Thận nghĩ rất nhiều lời để thuyết phục Giang Tiêu Tiêu ký vào bản hợp đồng này. Ai ngờ cô nhóc lại ngây thơ như thế, không thèm nhìn đã ký tên luôn.

Nhưng như vậy cũng hợp ý anh.

Giang Tiêu Tiêu trợn tròn mắt, ngay sau đó cô nổi giận.

“Tại sao vừa nãy anh không nói gì?”

Cô giật lại hợp đồng nhìn thì đúng là một bản hợp đồng hôn nhân, Cận Tri Thận đã ký sẵn, Giang Tiêu Tiêu xác nhận cẩn thận vài lần nhưng vẫn không chịu tin tưởng.

Chuyện quái quỷ gì thế này…

Giang Tiêu Tiêu hoàn hồn lại, lập tức nói: “Không phải là anh nói cắt đứt sạch sẽ sao? Bảo tôi trả lại hết những gì tôi nợ anh, Cận Tri Thận, anh lừa tôi.”

Nghe vậy Cận Tri Thận nói: “Đúng vậy, đúng là tôi nói phải cắt đứt sạch sẽ với quá khứ, để chúng ta bắt đầu lại từ đầu, Giang Tiêu Tiêu, đây là em nợ tôi.”

Giang Tiêu Tiêu phục sát đất, sao người đàn ông này có thể liên hệ hai việc này với nhau được cơ chứ? Cô hoàn toàn không biết gì cả, vô duyên vô cớ lại thành kết hôn rồi.

“Không được, hợp đồng này không được thừa nhận, tôi không hề biết hay biết gì, nó không có hiệu lực pháp lý.”

“Tôi không ép em phải ký tên, là do em không nhìn nội dung.”

Giang Tiêu Tiêu tức muốn hộc máu, làm sao cô nghĩ được rằng đây lại là một bản hợp đồng hôn nhân chứ?

Cận Tri Thận mỉm cười, nói tiếp: “Nếu em muốn đổi ý cũng được thôi, nhưng mà phải trả tiền vi phạm hợp đồng.”

Giang Tiêu Tiêu nhìn hợp đồng, tiền vi phạm hợp đồng là năm mươi triệu, thế là cô suýt chút nữa hộc máu lần nữa vì tức giận.

“Cận Tri Thận, anh làm thế này là lừa đảo.”

Trời mới biết hiện tại trong lòng Giang Tiêu Tiêu rối bời đến mức nào, vừa trước đó cô tưởng rằng thoát khỏi anh, hai người bọn họ sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa, kết quả ngay sau đó bọn họ đã trở thành vợ chồng hợp pháp..

Cận Tri Thận nhìn mặt Giang Tiêu Tiêu, đồng thời áp sát cô, trong giọng nói ẩn chứa sự nguy hiểm: “Kết hôn với tôi khiến em khó xử như vậy ư?”

Trên đời này không có người phụ nữ nào không muốn lấy Cận Tri Thận, nếu là người khác có lẽ vui vẻ muốn chết rồi, nhưng chỉ có mình Giang Tiêu Tiêu là mặt mày ủ ê.

“Vấn đề không phải ở chỗ có khó xử hay không, Cận Tri Thận, anh cảm thấy trên người tôi có điểm nào xứng với anh ư?”

Giang Tiêu Tiêu thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc Cận Tri Thận thích cô ở điểm nào? Chẳng lẽ anh không hề cảm thấy hai người bọn họ không xứng đôi chút nào ư?

Cận Tri Thận trả lời ngay lập tức: “Điểm nào cũng xứng.”

Anh thích cô mà không cần bất kỳ lý do gì cả.

Giang Tiêu Tiêu ủ rũ hån, nhất thời không biết nên nói gì.

Cận Tri Thận thấy thế bèn nói: “Được rồi. Tôi không ép buộc em, nhưng Giang Tiêu Tiêu, tôi hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội. Cả đời này anh chưa từng đối với một cô gái nào như thế cả, có vài việc có thể không đúng ý của em, nhưng tôi thật lòng muốn giữ em lại bên cạnh mình.”

Giọng nói vừa trầm thấp vừa quyến rũ vang lên bên tai khiến Giang Tiêu Tiêu đỏ bừng mặt.

Đây được xem như là tỏ tình u? Như thế này còn nói là vụng miệng?

Rõ ràng là mật ngọt chết ruồi có được không hả?

Hợp đồng cũng đã ký rồi, Giang Tiêu Tiêu biết tạm thời không thể khuyên can Cận Tri Thận ngay được, cuối cùng cô đành nói: “Tôi cần thời gian suy nghĩ đã.”

Cận Tri Thận gật đầu đồng ý: “Giang Tiêu Tiêu, em muốn suy nghĩ bao lâu cũng được, nhưng em không được trốn tôi nữa, cũng không được phép nhắc lại việc cắt đứt quan hệ, bằng không tôi sẽ nói việc hai ta đã kết hôn cho tất cả mọi người cùng biết.”

Tức khắc Giang Tiêu Tiêu giật bắn mình, nói cho tất cả mọi người cùng biết???

“Cận Tri Thận, anh đừng đùa nữa.”

“Em có thể thử xem có phải tôi đang đùa không.”

Đương nhiên Cận Tri Thận đang dọa cô thôi, anh chỉ muốn cô đừng trốn tránh mình nữa.

Giang Tiêu Tiêu cau mày, lý do cô né tránh Cận Tri Thận còn không phải bởi vì mẹ của anh… nhưng cô cũng không muốn nói cho anh biết chuyện này.

“Tôi mệt rồi, tôi muốn về nghỉ ngơi.”

Giang Tiêu Tiêu lại trốn tranh đề tài này, Cận Tri Thận nhíu mày, rốt cuộc là vì sao? Đến bây giờ cô vẫn không chịu nói cho anh biết nguyên nhân.

Cuối cùng Cận Tri Thận cũng không tra hỏi nữa, anh đưa Giang Tiêu Tiêu về nhà.

Sau khi nhìn Giang Tiêu Tiêu lên nhà, Cận Tri Thận trở lại công ty, vừa đến văn phòng được một lúc thì Cận Tri Thận đến hỏi với vẻ mặt hóng hớt: “Anh, thế nào rồi? Gặp được chị dâu không? Hai người đã làm lành chưa?”

Hôm nay cả Tô Uyển Ương và Lục Tranh cũng đều đến tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, không biết bốn người này gặp nhau sẽ xảy ra chuyện gì? Có đánh nhau không? Không thể không nói trí tưởng tượng của Cận Tri Dực rất phong phú.

Cận Tri Thận lạnh nhạt nói: “Chẳng thế nào cả.”

Chẳng qua là kết hôn thôi.

“Hả?” Nghe anh nói vậy, Cận Tri Dực thất vọng tràn trề: “Sao thế? Chị dâu vẫn trốn anh à?”

“Ừ” Cận Tri Thận gật đầu.

“Anh nè, anh có cảm thấy gần đây chị dâu cứ là lạ thế nào không? Cô ấy trốn tránh anh không giống như vì chuyện quá khứ. Hơn nữa có thể thấy được là chị dâu cũng thích anh. Em nghi ngờ mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên mới thành ra thế này.”

Cận Tri Dực nhận ra điều khác thường đương nhiên Cận Tri Dực cũng phát hiện ra từ lâu, Giang Tiêu Tiêu không duyên cớ lại làm như vậy, nhất định là có nguyên nhân.

Cận Tri Dực suy nghĩ rồi đề nghị: “Anh, nếu không anh đi điều tra thử đi. Nếu không tra thì không biết được chuyện gì đã xảy ra, như thế chúng ta cũng không thể làm rõ được ý nghĩ của cô ấy.”

Cận Tri Thận cụp mắt suy nghĩ, sau đó anh gọi trợ lý đến và dặn dò: “Đi điều tra hành tung của Giang Tiêu Tiêu trong khoảng thời gian này, xem cô ấy có gặp phải ai hay xảy ra chuyện gì không.”

Trợ lý nghe theo rồi rời đi.

Sau khi trợ lý đi rồi Cận Tri Dực mới nói: “Đúng rồi anh à, tối nay có một bữa tiệc gia đình của nhà họ Cận với nhà họ Tô đấy, anh phải chuẩn bị tâm lý trước đi. Tối nay em bận không đi được, anh tự lo cho bản thân nhé.”

Tuy chỉ là một buổi họp mặt gia đình nhưng ai cũng biết chắc chắn ba mẹ hai bên sẽ nhân cơ hội này bàn chuyện kết hôn cho anh của anh ta và Tô Uyển Ương.

Cận Tri Thận khẽ cau mày, nhưng cũng không nói gì, anh tiếp tục vùi đầu vào công việc, tỏ vẻ không quan tâm.

Nhất thời Cận Tri Dực cảm thấy mình rảnh hơi lo nghĩ, một người có chủ kiến như anh trai của anh ta làm sao bị ép cưới được.

Tối hôm đó, đến giờ ăn tối, Tô Uyển Ương đi vào văn phòng.

“Tri Thận, đến giờ rồi, chúng ta đến nhà hàng thôi, ba mẹ em và hai bác đang chờ đấy.”

Buổi sáng bị Cận Tri Thận bỏ lại ở nhà hàng, cho nên Tô Uyển Ương hơi lo lắng anh sẽ đổi ý, không đi tham gia bữa tiệc nữa, nếu anh không đi thì cô ta đi một mình có tác dụng gì đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.