Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 199



Bệnh viện, trong phòng bệnh.

Bác sĩ kiểm tra cho Giang Tiêu Tiêu rồi báo cáo: “Cậu Cận, cô Giang không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị kích thích dẫn đến cảm xúc kích động quả mức thôi, một lát nữa là sẽ tỉnh lại.”

Cận Tri Thận gật đầu rồi thở phào nhẹ nhõm, dù sao với dáng vẻ như vừa rồi của Giang Tiêu Tiêu, anh lo lắng cô bị kích thích một thời gian dài vẫn không thể tỉnh lại được.

Cận Tri Thận đứng bên cạnh nhìn gương mặt của Giang Tiêu Tiêu, sắc mặt cô vẫn còn hơi tái nhợt, anh nhớ lại những chuyện xảy ra trong bữa tiệc hôm nay, không kìm được mà cau mày.

Rốt cuộc là chuyện gì mới khiến cô phản ứng kịch liệt như thế?

Ở trong phòng bệnh một lúc thì Cận Tri Thận đi ra, Cận Tri Dực chờ ở bên ngoài, vừa thấy anh mình lập tức tiến lên hỏi: “Anh à, chị dâu thế nào rồi?”

“Không còn gì đáng ngại nữa.” Nói rồi Cận Tri Thận hỏi: “Bữa tiệc thì sao rồi?”

“Lam Quân Hạo và Giang Tình Tình đã đi rồi.”

Đã xảy ra chuyện như thế thì làm sao hai người này còn dám tiếp tục ở lại bữa tiệc nữa.

Nghĩ lại những gì vừa diễn ra, mặt Cận Tri Thận sầm lại, anh lạnh giọng nói: “Đi điều tra xem là ai cho bọn họ thiệp mời.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Tướng Phủ Đích Nữ

2. Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ

3. Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không?

4. Nữ Phụ Chạy Trốn

=====================================

Nhà họ Lam và nhà họ Giang không có chút quan hệ hay tiếp xúc gì với nhà họ Tần, thế thì tại sao hai người họ lại có thiệp mời xuất hiện trong bữa tiệc? Cận Tri Thận mím môi, trầm tư suy nghĩ, có người cố ý cho bọn họ thiệp mời hay Giang Tình Tình lấy được nó từ nơi nào đó? Cố ý đến bữa tiệc để khiêu khích Giang Tiêu Tiêu?

“Thuận tiện cho người đi theo dõi hành tung của bọn họ, nếu bọn họ vẫn muốn gây khó dễ cho Giang Tiêu Tiêu..” Cận Tri Thận nói, ánh mắt của anh cũng trở nên u ám.

Cận Tri Dực hiểu ý anh ngay lập tức, anh ta gật đầu, nói: “Em biết rồi.”

Sau đó anh ta nhìn Cận Tri Thận như có điều muốn nói.

“Còn việc gì nữa?” Cận Tri Thận hỏi.

“Anh à, tối nay xảy ra chuyện như thế thì sợ rằng ba mẹ lại càng không cho phép anh và chị bên nhau đâu.”

Vốn dĩ Tần Mộ Lan và ông Cận đã không vừa lòng với Giang Tiêu Tiêu rồi, tối nay lại xảy ra chuyện như thế nữa chỉ sợ càng thêm bất mãn!

Cận Tri Thận chẳng quan tâm, ánh mắt anh hiện lên nét kiên định, nói: “Anh thích người nào thì không ai ngăn cản được.”

Hơn nữa Cận Tri Thận tin tưởng, tương lai ba mẹ mình nhất định sẽ nhìn thấy được sự tốt đẹp của Giang Tiêu Tiêu và chấp nhận cô.

Cận Tri Dực cũng biết chắc chắn anh trai mình sẽ không quan tâm đến sự ngăn cản của ba mẹ, nhưng trước mắt quan trọng nhất là Giang Tiêu Tiêu ấy!

“Anh, nhưng còn chị dâu… Cô ấy đóng chặt trái tim, không muốn chia sẻ với anh điều gì, cho dù thật sự thích anh thì chỉ sợ cũng khó mở rộng lòng mình để ở bên anh. Hơn nữa tối nay Giang Tình Tình còn nhắc đến chuyện mấy năm trước, nhất định người có ý đồ sẽ đi điều tra.”

Ai sáng suốt cũng nhận ra việc này hiển nhiên không đơn giản, không biết điều tra ra được sẽ gây nên sóng gió gì.

Cận Tri Thận nhìn Giang Tiêu Tiêu đang nằm trong phòng bệnh, mím môi, rồi anh nói: “Dù quá khứ của cô ấy có như thế nào, đối với anh đều không quan trọng.”

Anh thích Giang Tiêu Tiêu, cho dù thế nào anh cũng sẽ không buông tay.

Cận Tri Dực suýt cảm động đến rớt nước mắt vì sự thâm tình của anh, bao nhiêu năm qua anh trai anh ta đã đối với người phụ nữ nào như vậy đâu.

Tuy nhiên Cận Tri Dực suy nghĩ rồi lại thở dài, anh ta cứ có cảm giác hai người này muốn ở bên nhau thì còn phải đi một chặng đường rất dài nữa. Chỉ hy vọng bọn họ có thể kiên trì đến cùng!

Cận Tri Dực cũng không ở lại lâu, sau khi anh ta đi ra bệnh viện, Cận Tri Thận trở lại phòng bệnh.

Ở một bên khác, sự tình đã kết thúc, có chuyện của Giang Tiêu Tiêu làm gián đoạn, khách khứa hóng chuyện xong cũng không để ý nhiều nữa.

Tuy nhiên ông bà Cận và ông cụ Tần vẫn canh cánh trong lòng, Tần Mộ Lan cho rằng ông cụ tức giận bèn nói: “Ba, đừng nóng giận, con bé đó chỉ thích gây chuyện thôi, lần trước trong tiệc sinh nhật của Tiểu Bảo cũng náo loạn một trận, sau đó còn rơi xuống nước nữa.”

Dường như lần nào gặp Giang Tiêu Tiêu cũng xảy ra chuyện, lần này Tần Mộ Lan không nhịn được mà cảm thấy xúi quẩy, lại càng thêm bất mãn với cô.

Ông cụ Tần nghe vậy thì cau mày, khiển trách con gái: “Con thì biết cái gì? Con nhìn con bé ấy mà xem, rõ ràng là uất ức lắm mới thành ra như vậy, thật là đáng thương!”

Quen biết mấy ngày, ông cụ luôn cảm thấy Giang Tiêu Tiêu là một đứa bé hoạt bát, cởi mở, nhưng không ngờ thân thế và lai lịch của cô lại phức tạp như vậy: bị người nhà vứt bỏ, một mình chăm sóc người mẹ bị bệnh nặng, không biết những năm qua cô sống kiểu gì. Ông cụ cũng không không để ý đến chuyện vừa xảy ra, trái lại vừa thương xót vừa đau lòng cô.

Tần Mộ Lan không ngờ đến bây giờ ông cụ Tần vẫn còn che chở Giang Tiêu Tiêu, vì thế bà không nén được sự tức giận, nói: “Ba à, ba biết Giang Tiêu Tiêu chưa được bao lâu, nhất định là nhân phẩm của nó có vấn đề, vừa rồi chuyện em gái nó muốn nói chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp, không thì sao nó lại kích động như vậy.”

Tần Mộ Lan thầm hạ quyết tâm, sớm muộn gì bà cũng sẽ điều tra rõ chuyện này, bà quyết định không thể để người phụ nữ đầy mờ ám như thế tiếp xúc với con trai mình nữa.

Ông cụ Tần hừ lạnh: “Biết chưa lâu thì thế nào? Ba nhìn người chưa sai bao giờ.”

Dù thế nào ông cụ vẫn quyết tin tưởng nhân phẩm của Giang Tiêu Tiêu.

Nói xong, ông cụ đứng dậy bỏ đi.

“Kìa ba, đã muộn thế này ba còn định đi đâu?” Tần Mộ Lan vội hỏi.

“Đương nhiên là đi thăm cô nhóc kia rồi.”

Giang Tiêu Tiêu ngất xỉu trong bữa tiệc làm ông cụ Tần vô cùng lo lắng, nhưng ông cụ là nhân vật chính của bữa tiệc mừng thọ này nên vừa nãy không thể đi ngay được. Tuy Cận Tri Dực mới gọi điện báo rằng cô không có vấn đề gì nhưng ông cụ vẫn chưa hết lo, muốn đích thân đi thăm mới yên tâm.

“Ba, Tri Dực đã nói là không sao rồi, hơn nữa Tri Thận vẫn đang ở bệnh viện mà. Ba còn đi làm gì nữa

Tần Mộ Lan muốn can ngăn nhưng ông cụ không chịu nghe, bất đắc dĩ bà cũng chỉ có thể đi theo.

Tô Uyển Ương trơ mắt nhìn ông cụ Tần và bà Cận rời đi, cô đến bữa tiệc này mà như đi ngang qua sân khấu, cả quá trình đều bị làm lơ.

Sau khi về đến nhà, Tô Uyển Ương giận dữ đập phá đồ đạc trong phòng.

Trong gương, Tô Uyển Ương đã không còn dáng vẻ đoan trang, ưu nhã ngày thường, lúc này gương mặt cô ta trở nên dữ tợn. Cô ta vốn tưởng rằng trong bữa tiệc hôm nay không có Giang Tiêu Tiêu thì cô ta có thể ở cạnh Cận Tri Thận thật vui vẻ, đồng thời có thể khiến ông cụ Tần thích mình.

Thế nhưng Giang Tiêu Tiêu không chỉ xuất hiện mà ông cụ còn rất yêu quý cô.

Vốn tưởng có thể lợi dụng Giang Tình Tình phơi bày chuyện kia trước mặt mọi người, thế thì Giang Tiêu Tiêu nhất định sẽ bị đuổi ra bữa tiệc ngay lập tức, nhưng mà…

Tất cả mọi chuyện đều nằm ngoài dự đoán, Tô Uyển Ương tức giận nghiến răng nghiến lợi, Giang Tình Tình không thể vạch trần quá khứ của Giang Tiêu Tiêu làm cô ta cảm thấy cực kỳ không cam lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.