Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 200



Tô Uyển Ương siết chặt nắm tay, nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay, Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu ôm hôn thắm thiết ngoài khách sạn, anh bất chấp tất cả xông lên ôm Giang Tiêu Tiêu, khi thấy cô ngất xỉu thì lo lắng và căng thẳng.

Còn cô ta thì sao? Hôm nay trong bữa tiệc Cận Tri Thận nói với cô ta không quá ba câu, thậm chí không thèm nhìn cô ta một lần nào.

Mỗi khi nghĩ đến những thứ ấy, Tô Uyển Ương lại ghen tỵ đến phát điên, nhất định cô ta phải tìm một cơ hội khác để cho Cận Tri Thận và người nhà họ Cận biết được việc đó, nhất định cô ta sẽ cho bọn họ thấy được bộ mặt thật của Giang Tiêu Tiêu.

Ở một phía khác, Tần Mộ Lan vẫn đang khuyên nhủ ông cụ Tần.

“Ba à, chẳng lẽ ba cảm thấy Giang Tiêu Tiêu thích hợp ở bên Tri Thận thật ư?”

“Có gì mà không thích hợp? Trai tài gái sắc, hai đứa nó cũng rất có bản lĩnh, vừa rồi con còn khen không dứt miệng bữa tiệc mà Tiêu Tiêu thiết kế cơ mà? Không thích hợp chỗ nào?” Ông cụ Tần trả lời.

Tần Mộ Lan thở dài, bà đâu biết bữa tiệc này là do Giang Tiêu Tiêu thiết kế, bằng không… Trước đó bà vốn định bảo ông cụ Tần khuyên Cận Tri Thận, nhưng bây giờ ông cụ còn ủng hộ hai người họ ở bên nhau.

“Ba à, ba biết con nói không phải phương diện này. Giang Tiêu Tiêu quá phức tạp, Tri Thận là chủ tịch của Cận thị, ngày sau sẽ tiếp quản cả nhà họ Cận, thậm chí còn liên quan đến nhà họ Tần chúng ta, nói thế nào thì cái cô Giang Tiêu Tiêu này cũng không thích hợp với nó.”

“Được rồi, được rồi, Mộ Lan, ba biết con vì tốt cho Tri Thận, nhưng đây là sự lựa chọn của nó, con làm mẹ cũng bớt can thiệp thôi, đừng làm ầm lên để rồi hai mẹ con lại không vui. Mà Tiêu Tiêu cũng không xấu xa như con nghĩ đâu, con phải thử tiếp nhận con bé thì mới thấy được cái tốt của nó.” Ông cụ Tần không kìm được mà nói.

Tần Mộ Lan còn định nói thêm nhưng lúc này xe đã đến bệnh viện, mấy người bọn họ đi đến phòng bệnh của Giang Tiêu Tiêu.

Ông cụ nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của Giang Tiêu Tiêu mà cảm thấy đau lòng: “Sao bảo là không còn gì đáng ngại cơ mà? Đã lâu như vậy rồi mà sao con bé vẫn chưa tỉnh lại thế?”

“Ông ngoại, bác sĩ vừa mới tiêm thuốc an thần, có lẽ phải đến khuya mới tỉnh lại được.” Cận Tri Thận trả lời.

Nghe vậy, ông cụ mới gật đầu yên tâm.

Mấy người bọn họ ở trong phòng bệnh một lúc thì Cận Tri Thận nói: “Ông ngoại, ba mẹ, mọi người về nghỉ ngơi trước đi, con ở lại đây với Tiêu Tiêu.”

Ông cụ Tần gật đầu, còn Tần Mộ Lan tỏ ra bất mãn: “Tri Thận, con cũng về nghỉ ngơi đi. Con cũng đã bận rộn cả ngày rồi, bệnh viện có bác sĩ, có y tá, vả lại Giang Tiêu Tiêu cũng sẽ không có vấn đề gì nữa đâu.”

Trong phòng bệnh chỉ có một chiếc giường cùng ghế sô pha, Tần Mộ Lan biết nếu Cận Tri Thận ở lại nơi này thì nhất định tối nay sẽ không đi nữa, dù thế nào bà cũng không nỡ để con trai mình ở lại đây đêm nay, hơn nữa còn là để chăm sóc Giang Tiêu Tiêu.

“Mẹ, con không mệt, mọi người đi về nghỉ sớm đi.”

Cận Tri Thận nói, làm sao anh có thể bỏ lại Giang Tiêu Tiêu ở bệnh viện một mình được.

Tần Mộ Lan còn muốn nói thêm nữa nhưng đã bị ông cụ Tần kéo đi luôn, cuối cùng chỉ có thể giận dỗi rời khỏi bệnh viện.

Sau khi đám người rời đi, phòng bệnh chìm vào yên lặng, Cận Tri Thận cứ thế ngồi lặng bên cạnh Giang Tiêu Tiêu.

Về phía Cận Tri Dực, sau khi ra ngoài bệnh viện anh ta lập tức tìm người đi điều tra quá khứ của Giang Tiêu Tiêu.

Tuy Cận Tri Thận không cho phép bởi vì việc này là tâm bệnh của chị dâu, nhưng sau này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Cận Tri Dực lờ mờ cảm giác Giang Tình Tình sẽ không từ bỏ, cũng có thể là những người khác, nhất định việc này sẽ bị vạch trần, bởi vậy cần phải phòng bị trước.

Chỉ hy vọng đến lúc đó anh trai anh ta đừng trách anh ta tự làm chủ, anh ta làm thể cũng là vì hai người họ thôi!

Sau khi bố trí xong hết thảy, Cận Tri Thận trở về biệt thự trông nom Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo được đưa về đâu sau khi bữa tiệc kết thúc, bé ở biệt thự lăn qua lộn lại mãi cũng không ngủ được, vừa thấy Cận Tri Dực trở về là bé lập tức nhào lên hỏi: “Chú ơi, cô Tiêu Tiêu thế nào rồi à?”

Cận Tri Dực ôm Tiểu Bảo, vội vàng trân an: “Cháu yên tâm, không sao nữa rồi, mai cháu có thể đi thăm cô ấy.”

“Thật vậy ạ…”

Cận Tri Dực gật đầu: “Lẽ nào Tiểu Bảo không tin lời chủ ư?”

“Tất nhiên là cháu tin, nhưng mà chú ơi, vừa nãy cô Tiêu Tiêu bị sao thế ạ?”

Tiểu Bảo nghĩ đến chuyện xảy ra trong bữa tiệc, bé chưa bao giờ nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu như thế cả, vậy nên cảm thấy sợ hãi, ngày mai đi gặp cô Tiêu Tiêu liệu cô còn như thế nữa khôn..

Cận Tri Dực khựng lại, đương nhiên anh ta biết Tiểu Bảo đang nghĩ gì, vì thế lập tức an ủi bé: “Tiểu Bảo à, chẳng qua là cô Tiêu Tiêu bị bệnh thôi, ngày mai sẽ khỏe lại ngay ấy mà, chúng ta đừng nói mấy việc này này, cháu mau đi ngủ sớm đi.”

“Ừm, vâng chú.” Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu rồi lên tầng đi ngủ.

Trong bệnh viện.

Ba giờ sáng, Giang Tiêu Tiêu nằm trên giường bệnh từ từ tỉnh lại.

Không gian xung quanh trắng xóa, Cận Tri Thận tựa vào giường mà ngủ, Giang Tiêu Tiêu sững sờ, đầu óc cô như chập điện vài giây mới dần dần nhớ lại những gì xảy ra trong bữa tiệc, hình như cuối cùng cô ngất xỉu…

Nhất thời Giang Tiêu Tiêu trở nên hoảng hốt, không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì nữa.

Giang Tiêu Tiêu động đậy toan ngồi dậy, Cận Tri Thận bị đánh thức, thấy cô đã tỉnh lại bèn hỏi han ân cần: “Em thấy thế nào? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Giang Tiêu Tiêu đứng lên, rót một cốc nước rồi uống, cô không trả lời câu hỏi của Cận Tri Thận mà hỏi ngược lại: “Tại sao anh lại ở đây?”

Chẳng lẽ sau khi mình ngất xỉu thì Giang Tình Tình không nói chuyện kia ra ư? Giang Tiêu Tiêu nghĩ.

“Tôi không nên ở đây ư?”

“Cứ dính líu đến tôi là không có chuyện gì tốt cả, Cận Tri Thận, lẽ nào anh không phát hiện ra u?”

“Không phát hiện.”

Thấy Cận Tri Thận cứ cố chấp như thế, Giang Tiêu Tiêu cũng không kìm được lửa giận, cô hít sâu một hơi.

“Anh cũng đã thấy nhiều trò hề của tôi như vậy rồi mà tại sao vẫn không chịu từ bỏ? Giang Tình Tình nói đúng lắm! Tôi là hạng người có thể làm tất cả mọi việc vì tiền, thậm chí còn có thể bán rẻ thân mình nữa cơ, anh không biết à?”

Nghĩ lại tỉnh cảnh phát sinh trong bữa tiệc, Giang Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy rất khó chịu, những chuyện xảy ra trong quá khứ không tài nào xua tan đi được, đứa bé ấy.. giống như mới vừa bị ôm đi ngay giây trước thôi vậy.

Đầu óc Giang Tiêu Tiêu hỗn loạn, trong lòng lại đau đớn như bị dao cắm vào trái tim.

Giang Tiêu Tiêu xoay người lại nhìn Cận Tri Thận, nói tiếp: “Cận Tri Thận, anh đi đi, ra ngoài đi, đừng đứng ở đây nữa, cách xa tôi ra, chúng ta không phải là người của cùng một thế giới, không phải…”

Lúc này cô biết rõ sớm muộn cũng có ngày chuyện đó bị vạch trần, hôm nay Cận Tri Thận không biết nhưng sau này chắc chắn sẽ biết, bọn họ thật sự không thể ở bên nhau được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.