Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 221: Em Phải Chịu Trách Nhiệm Với Anh



Tối hôm đó, hai người hẹn nhau ở một quán bar vắng khách.

Ở quầy bar, Tô Uyển Ương xị mặt oán thán: “Lý An đúng là đồ vô dụng, có tí chuyện cỏn con thế thôi mà cũng không làm đượ!

cGiờ thì hay rồi, đã không làm lên cơm cháo gì thì chớ, bản thân còn bị lộ trước!”

Nói đến đây, cô ta có phần trách móc Mộ Vân Thâm: “Chẳng phải anh nói chuyện này tuyệt đối không xảy ra sai sót gì sao?”

Mộ Vân Thâm thong thả nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Anh cũng không đảm bảo chuyện này không có sơ hở gì, dù sao Lý An cũng xuất hiện quá đột ngột, có rất nhiều điểm không hợp lý, dù có tìm lý do cũng không lấp liếm được. Dù sao khi ấy nhà họ Tô và nhà họ Lam đã xóa sạch mọi chứng cứ, không ai biết rốt cuộc năm đó Giang Tiêu Tiêu sinh con với ai. Chúng ta tìm Lý An đóng giả cũng là chuyện bất đắc dĩ”

Tô Uyển Ương tức đến bật cười: “Bất đắc dĩ? Sao lúc đầu anh không nói thế? Bây giờ kế hoạch thất bại rôi, có phải anh cổ ý không hả?”

Vừa nghĩ tới có cơ hội tốt như vậy mà không thể đẩy ngã Giang Tiêu Tiêu là Tô Uyển Ương lại giận không có chỗ phát tiết.

Vì vậy cô ta chỉ có thể giận cá chém thớt sang Mộ Vận Thâm.

Mộ Vân Thâm đã dự liệu trước nên điềm nhiên hứng chịu cơn giận dữ của Tô Uyển Ương. Anh ta dịu dàng an ủi: “Đừng nóng nảy, đâu phải chúng ta đã hết cơ hội. Tuy không thể vạch trần việc Giang Tiêu Tiêu từng sinh con ngay, nhưng Cận Tri Thận không phải tên ngốc, Lý An dẫn con đến nhận mẹ mà Giang Tiêu Tiêu chẳng những không từ chối mà còn rất hoảng loạn, với trí thông minh của Cận Tri Thận thì sao anh ta có thể không nghi ngờ chứ? Sớm muộn gì anh ta cũng điều tra thôi “

“Thế tiếp theo anh định ngôi im xem trò hay, không làm gì nữa à?”

Sau khi nghe Mộ Vân Thâm phân tích, cuối cùng Tô Uyển Ương cũng hiểu ra.

Chính xác! Cận Tri Thận không phải kẻ ngốc, hơn nữa bên cạnh anh còn có một kẻ nhiều chuyện là Cận Tri Dực, anh ta cũng không phải là kẻ vô dụng.

Sao bọn họ có thể cho phép một người từng có con với người khác bước chân vào nhà họ Cận được chứ?

Nghĩ thế Tô Uyển Ương cảm thấy thư thái hơn nhiều.

Mộ Vân Thâm si mê ngắm nhìn gương mặt thoải mái ấy, sau đó bảo bartender làm thêm hai ly rượu rồi đẩy đến trước mặt Tô Uyển Ương và đề nghị: “Uống hết rồi mình xuống dưới quẩy một lát được không? Em cứ thả lỏng đi, đừng bị ảnh hưởng bởi chuyện của Cận Tri Thận mãi như thế”

Tô Uyển Ương đang vui nên không từ chối.

Cô ta ngửa đầu uống cạn ly rượu, uống được vài ly thì đầu óc bảt đâu mơ hồ.

Lúc này đang là thời điểm quán bar náo nhiệt nhất, Mộ Vân Thâm mỉm cười năm tay cô ta lên sàn nhảy.

Tiếng nhạc heavy metal ầm ĩ bùng nổ khắp không gian làm cho tâm trạng con người trở lên hưng phấn.

Tô Uyển Ương và Mộ Vân Thâm đứng nhảy múa uốn éo trên sàn nhảy, thỉnh thoảng lại chạm vào nhau đây ám muội.

Đêm dài đẳng đẳng…

Lúc này Giang Tiêu Tiêu đang ở chung cư.

Căn phòng không bật đèn tối om, chỉ có màn hình LCD hai mươi inch đang phát bộ phim zombie của Hàn Quốc.

Thỉnh thoảng lại có tiếng thét chói tai truyền ra từ tỉ vi, âm thanh đó vang lên trong đêm nghe thật rợn người.

Giang Tiêu Tiêu vùi mình trên sô pha nhưng chẳng có chút cảm xúc gì, ánh mắt vô hồn nhìn thẳng về phía trước.

Mãi đến khi tiếng chuông cửa vang lên cô mới choàng tỉnh.

Cô hơi căng thẳng, bỗng đoán rằng Lý An lại tới.

Cô định giả vờ không có nhà nên nhanh chóng tắt âm lượng tỉ vi.

Nhưng chuông cửa vẫn vang lên từng hồi như không biết mệt Giang Tiêu Tiêu mất kiên nhẫn, vùng dậy ra mở cửa: “Anh có thôi đi không hả..”

phim zombie của Hàn Quốc.

Thỉnh thoảng lại có tiếng thét chói tai truyền ra từ tỉ vi, âm thanh đó vang lên trong đêm nghe thật rợn người.

Giang Tiêu Tiêu vùi mình trên sô pha nhưng chẳng có chút cảm xúc gì, ánh mắt vô hồn nhìn thẳng về phía trước.

Mãi đến khi tiếng chuông cửa vang lên cô mới choàng tỉnh.

Cô hơi căng thẳng, bỗng đoán rằng Lý An lại tới.

Cô định giả vờ không có nhà nên nhanh chóng tắt âm lượng tỉ vi.

Nhưng chuông cửa vẫn vang lên từng hồi như không biết mệt Giang Tiêu Tiêu mất kiên nhẫn, vùng dậy ra mở cửa: “Anh có thôi đi không hả..”

Trong nhà tối đen như mực, màn hình tỉ vi vẫn đang dừng ở cảnh zombie giết người.

Cận Tri Thận ngạc nhiên hỏi: “Em bạo thế cơ à?”

Giang Tiêu Tiêu mất mấy giây mới hiểu ý anh, sau đó hít sâu vì sợ hãi.

Vừa nấy thất thần nên cô không có cảm giác gì.

Cô vội vàng chạy đi bật đèn.

Căn phòng sáng lên cũng chiếu rọi dáng vẻ chật vật của cô: quầng mắt thâm đen, con ngươi chăng đầy tơ máu.

Rõ ràng là mấy ngày rồi cô không ngủ ngon.

Ánh mắt Cận Tri Thận không giấu được sự đau lòng, anh chạm khẽ vào quầng mắt cô rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao rồi”

Giang Tiêu Tiêu cảm nhận được độ ấm truyền từ đầu ngón tay anh, bỗng chốc ngơ ngẩn.

“Chuyện gì… không sao rồi?”

Cận Tri Thận nói: “Chuyện của Lý An! Gã không có quan hệ gì với em cả. Gã có vợ rồi, vợ gã là bạn thời đại học của gã nhưng hai người họ đã ly hôn từ mấy năm trước rồi. Đứa bé cũng là con của gã và vợ trước”

“Gì cơ?” Giang Tiêu Tiêu giật mình khi nghe tin này.

Cận Tri Thận tiếp tục nói: “Lý An được người khác thuê đến để phá vỡ quan hệ của chúng ta. Vì vậy… em đừng nhận trách nhiệm về mình được không? Cứ tiếp tục ngoan ngoãn ở bên anh, có được không?”

Nhất thời Giang Tiêu Tiêu không nói lên lời.

Thì ra… đó chỉ là một màn kịch thôi ư?

Chuyện gì thế này?

Cô lo lắng không yên, thậm chí nhẫn tâm làm tổn thương người đàn ông này, nhưng hóa ra lại bị người ta lừa sao?

Cô rất tức giận, tâm trạng cũng trở lên kích động: “Là ai? Ai đã thuê gã, sao lại nhằm vào em như vậy chứ?”

Cận Tri Thận lại nâng mặt cô lên và dịu dàng nói: “Tiêu Tiêu, kẻ đó là ai không quan trọng, điều quan trọng là em phải trở về bên cạnh anh. Anh không thích ai làm việc không đến nơi đến chốn, đặc biệt là trong chuyện tình cảm! Em phải chịu trách nhiệm với anh”

Giang Tiêu Tiêu nghẹn lời, câu nói cuối cùng của anh “em phải chịu trách nhiệm với anh” cứ văng vắng bên tai cô!

Cô có thể sao?

Cô lấy gì ra để chịu trách nhiệm đây?

Không phải là anh đã biết cô từng có con với người khác rồi sao? Sao vẫn không chịu từ bỏ cô?

Cô gắng sức đẩy anh ra: “Cận Tri Thận, anh không cần phải làm thế đâu. Em không thể chịu trách nhiệm với anh được!.

Anh không ngốc, có lẽ anh cũng đoán được em có một quá khứ kinh khủng. Em.. em không thể… em không thể..”

Dường như cô có rất nhiều điều khó nói nhưng có vẻ như cô rất muốn nói ra tất cả bằng bất cứ giá nào Nhưng đúng lúc này, Cận Tri Thận bỗng tiến lên kéo cô vào lòng, dùng nụ hôn che kín miệng cô để ngăn những lời cô chưa kịp nói.

Giang Tiêu Tiêu trợn tròn mắt, trong nhất thời không kịp phản ứng.

Cảm giác nóng rực nơi bờ môi lan tỏa khắp cơ thể cô…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.