Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 234



“Vậy thì được rồi.”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu, cô tin tưởng Cận Tri Thận: “Vậy anh.”

Cô định nói vậy tối nay anh ngủ lại đây đi.

Nhưng còn chưa nói xong thì đã va vào ánh mắt nghiền ngẫm của Cận Tri Thận, người đàn ông ấy ngắt lời cô: “Vừa rồi anh đùa em thôi, lát nữa anh còn có chút việc cần xử lý, tối nay không thể ở lại dược.”

Giang Tiêu Tiêu hơi xấu hổ, cô gật đầu nói: “Được, vậy anh làm việc xong phải đi nghỉ sớm nhé.”

Cận Tri Thận buông tay, cầm áo vest treo bên cạnh lên mặc vào, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên Tiểu Bảo dẩu miệng với anh, anh hiểu ý mỉm cười, khom lưng xuống.

Tiểu Bảo hôn “chụt” một cái thật mạnh lên má anh, ngọt ngào nói: “Chúc ba ngủ ngon!”

Hôn xong bé lùi sang một bên và nhìn Giang Tiêu Tiêu đầy mong chờ.

Giang Tiêu Tiêu bị Tiểu Bảo nhìn mà mờ mịt hết sức, bé thở dài một tiếng, rồi giở giọng ông cụ non giục cô: “Cô Tiêu Tiêu không thơm ba sao a?”

Hóa ra…

Mặt cổ đỏ bừng vì ngượng, thấy Cận Tri Thận và Tiểu Bảo đều đang nhìn mình với ánh mắt chờ mong, cô nhắm mặt lại, nhón chân hôn lên mặt anh thật nhanh.

Giang Tiêu Tiêu hôn xong, đang định tránh đi lại bị Cận Tri Thận kéo vào lòng. Người cô cứng ngắc, còn anh lập tức cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Hai người ôm hôn say đắm, mãi cho đến khi bên tai vang lên tiếng cười trộm của Tiểu Bảo.

Giang Tiêu Tiêu lập tức đẩy Cận Tri Thận ra, nhìn Tiểu Bảo đầy ngượng ngùng.

Cô quên mất Tiểu Bảo vẫn còn ở đây.

Tiểu Bảo thấy hình như mình làm hỏng chuyện vui của ba, bị Cận Tri Thận trừng mắt thì lanh trí trốn sau lưng Giang Tiêu Tiêu ngay.

Bé nhìn về phía Cận Tri Thận với vẻ khoe khoang: “Ba à, hôn xong rồi, ba nên đi rồi phải không ạ?”

Cận Tri Thận nhìn Tiểu Bảo, cũng không nói gì mà chỉ tạm biệt hai người họ rồi đi ra khỏi nhà trọ.

“Đi nào Tiểu Bảo, đến giờ đi ngủ rồi.”

Giang Tiêu Tiêu ôm Tiểu Bảo về phòng, bé rất ngoan, không cần cô dỗ mà vừa nằm xuống giường là ngủ ngay rồi.

Nhìn Tiểu Bảo hiểu chuyện như thế, cô bỗng nghĩ đến đứa bé của mình.

Không biết hiện nay đứa bé ấy sống như thế nào.

Cô xoa huyệt thái dương, nhẹ tay nhẹ chân đi sang phòng bên cạnh, chuẩn bị tiếp tục suy nghĩ phương án thiết kế.

Sáng sớm hôm sau, Giang Tiêu Tiêu bị một tin nhắn đánh thức, là của Cận Tri Thận gửi đến.

Tuy là cuối tuần nhưng anh có việc đột xuất, không thể ở bên bọn họ.

Giang Tiêu Tiêu dụi đôi mắt hãy còn nhập nhèm rồi nhắn tin trả lời, cô định chui vào chăn ngủ tiếp nhưng nhìn đồng hồ thì thấy lúc này đã bảy giờ rồi.

Cô dứt khoát xuống giường, vừa mở cửa ra thì thấy Tiểu Bảo đứng ở cửa.

“Cô Tiêu Tiêu, chào buổi sáng!” Tiểu Bảo nói câu chào với giọng ngọt ngào và mềm mại, thuận tiện còn ngoắc tay với Giang Tiêu Tiêu.

Cô cúi xuống rất là phối hợp, Tiểu Bảo cho cô một nụ hôn chào buổi sáng trên má, hai người họ dắt tay nhau cùng đi đến phòng bếp.

Cô làm một bữa sáng vừa thịnh soạn vừa cân bằng dinh dưỡng, hiện tại Tiểu Bảo đang tuổi ăn tuổi lớn cho nên rất cần chú ý đến phương diện ăn uống.

“Tiểu Bảo, hôm nay cô phải đến bệnh viện thăm mẹ cô.” Giang Tiêu Tiêu suy nghĩ: “Lát nữa cô đưa con về trước nhé.”

Tiểu Bảo lắc đầu, nói to: “Tiểu Bảo muốn đi với cô Tiêu Tiêu.”

Ăn sáng xong, hai cô cháu đi ra khỏi nhà.

Đến bệnh viện, Tiểu Bảo nhìn người phụ nữ nằm yên trên giường bệnh, hỏi Giang Tiêu Tiêu với giọng nghi hoặc: “Cô Tiêu Tiêu, đây là mẹ cô sao ạ?”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu, cô nghĩ nếu có một ngày cô có thể dẫn con của mình đến thăm mẹ thì có lẽ bà sẽ mau chóng tỉnh lại.

Hai người bọn họ ở trong phòng bệnh rất lâu, nói với Phương Tuyết Mạn rất nhiều điều.

Tiểu Bảo còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện.

Bé không chỉ chủ động kể rất nhiều chuyện cho mẹ cô nghe mà còn an ủi cô: “Cô Tiêu Tiêu, bà ngoại sẽ mau tỉnh lại thôi, cô đừng lo.”

“Tiểu Bảo, sao con lại gọi là bà ngoại?” Giang Tiêu Tiêu hỏi bé với vẻ khó hiểu.

Tiểu Bảo trả lời một cách tự nhiên: “Cô Tiêu Tiêu sẽ trở thành mẹ của Tiểu Bảo, thế nên đương nhiên mẹ của cô là bà ngoại của Tiểu Bảo rồi!”

Giang Tiêu Tiêu không đáp trả được, dù sao logic của Tiểu Bảo không sai chút nào.

Cô dẫn Tiểu Bảo đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình.

Bác sĩ nói cho cô biết bệnh tình của mẹ cô rất ổn định, vẫn có khả năng tỉnh lại.

Nghe bác sĩ nói thế, Giang Tiêu Tiêu không kìm được sự kích động trong lòng: “Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi sẽ tiếp tục quá trình điều trị này.”

Đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, hiển nhiên tâm trạng của Giang Tiêu Tiêu vui vẻ hơn trước khi đến rất nhiều.

Nét vui mừng phủ kín trên gương mặt khiến cô trở nên lóa mắt.

Trùng hợp cô lại đứng dưới ánh mặt trời, lúc này cô xinh đẹp không tả xiết.

Lam Quân Hạo đang đi cùng Giang Tình Tình đến bệnh viện nhìn thấy dáng vẻ ấy của cô, bất giác trở nên si mê.

Còn Giang Tình Tình đứng bên cạnh lại không chú ý đến vẻ mặt của anh ta, khi trông thấy Giang Tiêu Tiêu cô ta tỏ vẻ trào phùng.

Cô ta để Lam Quân Hạo đỡ mình, hai người bọn họ từ từ đi đến trước mắt Giang Tiêu Tiêu.

“Giang Tiêu Tiêu, cô lại đến thăm cái xác không hồn đấy à?” Giang Tình Tình nói không lựa lời: “Tôi khuyên cô đừng phí hơi sức nữa thì hơn, ả khốn đó sẽ không tỉnh lại đâu.”

Bàn tay đang dắt Tiểu Bảo của Giang Tiêu Tiêu vô thức siết chặt.

Ngay lập tức Tiểu Bảo đau đến mức la lên: “Cô Tiêu Tiêu, Tiểu Bảo đau quá.”

Cô hoàn hồn, vội vàng ngồi xuống xin lỗi Tiểu Bảo: “Xin lỗi con, con không sao chứ?”

Tiểu Bảo lắc đầu: “Tiểu Bảo không sao ạ, chúng ta về nhà đi cô.”

Giang Tiêu Tiêu dắt tay Tiểu Bảo định đi vòng qua Giang Tình Tình.

“Giang Tiêu Tiêu, nhà họ Cận biết cô giúp người khác mang thai, thế nào rồi? Cận Tri Thận vẫn chưa chia tay cô à?” Giang Tình Tình châm chọc.

Tiểu Bảo vẫn còn ở đây, Giang Tiêu Tiêu lo lắng cô ta sẽ tiếp tục nói ra những lời khó nghe nên muốn kéo bé rời đi ngay lập tức.

Thế nhưng Giang Tình Tình đỡ bụng bầu sắp trở dạ, cản đường bọn họ.

“Tình Tình, em phá đủ chưa?” Lam Quân Hạo thấy Giang Tình Tình không chịu buông tha cho đối phương thì khuyên can.

Sự can ngăn của anh ta lại khiến cô ta khó chịu hơn: “Lam Quân Hạo, anh vẫn không quên được Giang Tiêu Tiêu à? Đến bây giờ mà anh vẫn muốn bảo vệ người đàn bà dơ bản này à?”

“Đủ rồi!” Lam Quân Hạo quát, sau đó anh ta thay Giang Tình Tình xin lỗi Giang Tiêu Tiêu: “Tiều Tiêu, xin lỗi, hai người đi trước đi.”

Anh ta vốn tưởng Giang Tiêu Tiêu cảm kích mình, nào ngờ cô chỉ nói một câu “Cảm ơn” lạnh nhạt rồi dẫn Tiểu Bảo đi ngay.

Lam Quân Hạo nhìn theo bóng lưng cô mà mãi lâu vẫn chưa thể tỉnh táo lại, trong lòng anh ta khổ sở không thôi.

Giang Tình Tình cười gằn: “Bây giờ cô ta đã bám được Cận Tri Thận rồi thì còn để ý đến anh chắc? Anh tỉnh lại đi!”

“Giang Tình Tình, em đúng là ngang ngược.” Nếu không phải cô ta sắp sinh thì Lam Quân Hạo đã muốn hất tay đi luôn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.