Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 244



Giang Tiêu Tiêu cảm thấy tò mò, nhắn tin lại hỏi anh muốn dẫn mình đi đâu.

Cận Tri Thận trả lời một cách bí hiểm: “Đến lúc đó em sẽ biết.”

Giang Tiêu Tiêu không có cách nào khác, bèn đồng ý.

Sau khi lấy được dự án của Astley, cô cũng rất bận, thời gian trôi qua rất nhanh. chẳng mấy chốc đã đến ngày kia.

Trước giờ tan tầm, Giang Tiêu Tiêu xin Tô San cho về sớm.

Cô vừa mới xuống tầng đã thấy xe của Cận Tri Thận đứng chờ ở cửa công ty.

Cận Tri Thận nhìn thấy cô đi đến xuống xe mở cửa xe giúp cô, che phần đầu để cô lên xe một cách lịch sự,

Giang Tiêu Tiêu quay đầu lại nhìn, chỗ ngồi phía sau không có Tiểu Bảo, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.

Cô tưởng rằng bọn họ đang chuẩn bị đi đón Tiểu Bảo.

Thế nhưng khi cô hoàn hồn mới phát hiện bọn họ đã đi lên đường cao tốc.

Giang Tiêu Tiêu ngạc nhiên, vội hỏi anh: “Tri Thận, anh định đưa em đi đâu đấy?”

“Em bận rận mấy ngày liền rồi, cũng nên đi nghỉ ngơi thư giãn một lần.” Cận Tri Thận mỉm cười thần bí: “Anh dẫn em đi nghỉ mát.”

Giang Tiêu Tiêu thầm nghĩ, khó có được một lần đi ra ngoài nghỉ ngơi, quả thật cũng rất tuyệt.

Nhưng cô suy nghĩ, rồi không nhịn được mà hỏi anh: “Sao không dẫn Tiểu Bảo theo?”

“Tiểu Bảo được Tri Dực đưa đi trước rồi.” Cận Tri Thận thuận miệng nói bừa, rồi tiếp tục tập trung lái xe.

Trên đường đi, vì lý do an toàn, Giang Tiêu Tiêu không nói chuyện với Cận Tri Thận nữa, để anh yên tâm lái xe.

Hơn hai tiếng sau, xe của bọn họ mới đi đến khu nghỉ dưỡng.

Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận cùng đi vào, anh vừa giới thiệu về khu nghỉ dưỡng vừa dẫn cô đến khách sạn.

Khu nghỉ dưỡng nằm trên núi, không khí trong lòng, có suối nước nóng tự nhiên, xung quanh còn có khu biệt thự, các biện pháp an ninh cũng được thực hiện rất tốt, vừa nhìn đã biết đây là nơi giải trí cho giới quyền quý.

Đi lòng vòng một lúc lâu, bọn họ mới đến khách sạn đã đặt trước.

Cận Tri Thận nhận thẻ phòng, anh đặt hai gian.

Đi vào phòng mình, Giang Tiêu Tiêu nghỉ ngơi một lát rồi sang phòng bên cạnh tìm anh, nhưng bất ngờ là cô cũng vẫn không thấy Tiểu Bảo đâu.

Trong lòng cô dâng lên một chút mong chờ.

Lẽ nào anh cố ý không dẫn Tiểu Bảo đi cùng? Muốn hưởng thụ thế giới hai người lãng mạn với cô?

Nhưng mà… bọn họ đi ra ngoài chơi mà không dẫn Tiểu Bảo theo thì quá đáng quá!

Tiểu Bảo mà biết nhất định sẽ vừa bất mãn vừa đau lòng lắm.

Giang Tiêu Tiêu không tránh được mà trách cứ anh: “Tiểu Bảo đâu rồi? Sao anh lại để Tiểu Bảo ở nhà được cơ chứ?”

Cận Tri Thận thấy cô quan tâm Tiểu Bảo đến mức truy hỏi vài lần như thế, bật cười: “Có lẽ là bị Tri Dực dẫn đi đâu chơi rồi.”

Rồi anh kéo cô ngồi xuống: “Em nghỉ ngơi một lúc trước đi, lát nữa anh dẫn em xuống phòng ăn ăn gì đó.”

Anh đã sắp xếp sẵn, ăn xong bọn họ còn có thể đi ngâm suối nước nóng luôn.

Giang Tiêu Tiêu nghe anh nói như thế cũng yên lòng, nhưng ngay sau đó cô nhíu mày: “Nhưng mà em không có đồ bơi.”

Trước đó cô không biết bọn họ sẽ đến khu nghỉ dưỡng, cho nên không mang theo hành lý gì cả.

“Yên tâm, anh chuẩn bị giúp em rồi.” Cận Tri Thận dẫn cô đi sang phòng cô.

Cô mở tủ quần áo ra theo sự ra hiệu của anh, thấy bên trong không chỉ có đồ bơi đủ mọi kiểu dáng, thậm chí các loại quần áo để thay cũng được chuẩn bị đầy đủ.

Giang Tiêu Tiêu đỏ mặt, hỏi anh với vẻ ngượng ngùng: “Sao anh biết được…”

Cuối cùng cô vẫn không hỏi ra được câu hỏi xấu hổ như vậy.

Rốt cuộc sao anh biết được số đo của cô?

Vừa rồi cũng đã nghỉ ngơi một lát, nên hai người bọn họ không ở lại trong phòng lâu mà cùng đi xuống dưới tầng.

Giang Tiêu Tiêu nghe người ta nói, suối nước nóng ở nơi này có cho thêm dược liệu, còn có tác dụng làm đẹp.

Bọn họ đi trên đường nhỏ, ngắm hoa anh đào xinh đẹp nở rộ bốn mùa trồng quanh khách sạn, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Không thể không nói phong cảnh nơi này cực kỳ đẹp đẽ, Giang Tiêu Tiêu không kìm được mà cảm thán: “Bầu không khí ở đây trong lòng thật đấy, có thể khiến người ta cảm thấy mới mẻ vô cùng.”

Cận Tri Thận nhìn nụ cười trên khuôn mặt cô mà cảm thấy lòng mình ấm áp.

Bọn họ đi dạo loanh quanh, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối.

Cận Tri Thận dẫn cô đến phòng ăn.

Giang Tiêu Tiêu và anh vừa bước vào thì có nhân viên tiến lên phục vụ bọn họ.

Không hổ là phỏng ăn cao cấp, các gian phòng nhỏ ở đây đều được tách riêng.

Phong cách trong mỗi một không gian độc lập cũng đều khác nhau.

“Phòng ăn này trang hoàng độc đáo quá.” Từ trước đến nay Giang Tiêu Tiêu không bao giờ tiếc rẻ những lời ca ngợi cho những sự vật xinh đẹp.

Vốn dĩ cô tưởng rằng phòng ăn cao cấp như thế này thì thức ăn sẽ được mang lên rất chậm.

Nhưng không ngờ bọn họ vừa mới gọi món xong thì một lát sau thức ăn đã được bưng lên bàn.

Những món ăn này đều có cảnh sắc mùa thu, dù là màu sắc hay hương vị đều cực kỳ ngon miệng.

Quan trọng nhất là những món ăn này phối hợp với nhau trở nên vô cùng tuyệt vời.

“Tri Thận, anh biết gọi món quá.” Giang Tiêu Tiêu lại gắp một đũa và nếm thử.

“Em đừng ăn nhiều, lát nữa món chính lên là em không ăn được nữa đâu.” Thấy cô ăn không dừng được, Cận Tri Thận buồn cười.

Bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới sực nhớ ra: “Ấy chết, Tiểu Bảo vẫn chưa ăn mà.”

Cô ở một tiếng, tại sao Tiểu Bảo vẫn chưa đến?

Cận Tri Thận đành phải nói với cô: “Tri Dực mang Tiểu Bảo đi ăn ở nơi khác rồi.”

Giang Tiêu Tiêu cũng không hỏi lại nữa, món chính lần lượt được mang lên rồi.

Đầu tiên là vịt hầm bát bảo, trông không giống cách làm bình thường lắm.

Cô cảm thấy tò mò, gắp một đũa cho vào trong miệng. “Thế nào?” Cận Tri Thận nhìn chằm chằm vào cô. Giang Tiêu Tiêu gật đầu, hiển nhiên rất hài lòng.

Phòng ăn này không chỉ có không gian trang nhã mà ngay cả thức ăn cũng đủ cả sắc – hương – vị.

“Em ăn no rồi chứ?” Thấy cô ngượng ngùng mà xoa bụng, Cận Tri Thận nở nụ cười, rồi đứng dậy dẫn cô ra vườn hoa đằng sau.

“Cũng không còn sớm nữa, sao Tiểu Bảo và Cận Tri Dực vẫn chưa xuất hiện?” Mới đi được một đoạn, Giang Tiêu Tiêu lại nhắc đến Tiểu Bảo.

Cận Tri Thận tỏ ra bí ẩn: “Sắp gặp được thắng bé ngay đây.”

Đi về phía trước thêm một lúc nữa, thình lình hiện ra trước mắt là vườn hoa sân sau.

Trên những cây anh đào ở đây treo đầy những chiếc đèn rực rỡ muôn màu, cùng với những dải dây màu đỏ phất phơ trong gió nhẹ.

Giang Tiêu Tiêu vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, cô cảm thán: “Khách sạn cẩn thận quá, dày công trang trí như thế này vừa tự nhiên vừa mơ mộng, quả thật rất thích hợp để ”

Cô chưa nói hết thì tiếng nhạc du dương bỗng vang lên, sau đó Tiểu Bảo và Cận Tri Dực xuất hiện trong bộ lễ phục màu trắng, bước từng bước về phía cô.

Bọn họ đẩy xe đẩy, Giang Tiêu Tiêu nhìn chiếc bánh ngọt lớn với kiểu dáng độc đáo đặt trên đó, ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay là sinh nhật ai à?”

Cận Tri Dực lắc đầu: “Không phải, đây là để ăn mừng.”

Hình như hôm nay cũng không phải ngày lễ gì mà?

Đột nhiên Giang Tiêu Tiêu phát hiện ra khi Cận Tri Dực nói chuyện, anh ta mỉm cười nhìn Cận Tri Thận với ánh mắt đầy thâm ý.

Cô nghi ngờ, quay đầu lại thì Cận Tri Thận bỗng quỳ một gối xuống trước mặt cô.

Giang Tiêu Tiêu có một ảo giác, trái tim cô đập nhanh đến mức như thể muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.

Cận Tri Thận từ từ lấy một chiếc hộp nhung từ trong túi và chậm rãi mở nó ra với vẻ mặt nghiêm trang…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.