Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 246



Mới đầu Giang Tiêu Tiêu còn tưởng là mình chỉ uống một ly nhỏ với Cận Tri Thận thôi.

Không ngờ chỉ trong chốc lát cô đã uống vài ly.

Đã rất lâu cô không được vui vẻ như thế này, không cẩn thận uống hơi nhiệt tình, rồi uống nhiều hơn.

Vài ly rượu xuống bụng, hai mắt Giang Tiêu Tiêu đã mơ mơ màng màng, lơ mơ ụp vào ngực Cận Tri Thận.

Tức khắc Cận Tri Thận cứng người, anh uống với cô, cũng uống khá nhiều.

Lúc này, Giang Tiêu Tiêu, người phụ nữ anh yêu, đang nằm trong lòng anh. Anh không nhẫn nhịn được nữa mà cúi đầu, đè chặt cô lại trong lồng ngực mình.

Sau đó là một nụ hôn sâu kiểu Pháp, từ nông đến sâu, dây dưa không rời.

Trong phòng, nhiệt độ từ từ tăng cao, toàn thân anh nóng lên, còn mặt Giang Tiêu Tiêu đã đỏ bừng.

Trong cơn động tình, Cận Tri Thận ôm cô lên rồi khẽ khàng đặt lên giường.

Hai người bọn họ hôn môi như quên hết tất cả, gấp gáp mà níu xả quần áo của đối phương.

Chỉ thiếu một bước nữa là trần trụi với nhau, trong khoảnh khắc da thịt tiếp xúc với không khí, Giang Tiêu Tiêu bỗng hoàn hồn, giơ tay đẩy Cận Tri Thận ra theo bản năng.

Cô luống cuống kéo quần áo lên, mở cửa ra rồi gấp gáp chạy trốn, chỉ để lại cho anh một bóng lưng vội vàng.

Cận Tri Thận dở khóc dở cười, cũng không đuổi theo, nhưng cả người anh nóng bừng, nhiệt độ hoàn toàn không giảm bớt.

Anh đành phải đi vào phòng tắm lần nữa và tắm nước lạnh.

Đến khi Giang Tiêu Tiêu trốn vào phòng mình mới chợt nhớ ra, hình như đây là phòng của Tiểu Bảo và Cận Tri Dực.

Bọn họ…

Cô nhìn kỹ thì thấy phòng trống không, chẳng hề có lấy một bóng người.

Ngay sau đó cận Tri Thận gửi tin nhắn cho cô.

“Em ngủ đi, đấy là phòng của em.”

Giang Tiêu Tiêu đỏ mặt, cô giậm chân ảo não rồi lao ngay vào phòng tắm, cũng tắm nước lạnh, xong rồi mới lên giường nằm..

Đêm nay, trong giấc mơ, cô lại ôm hôn thắm thiết với Cận Tri Thận.. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, khi anh đang định đè cô dưới thân mình, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Giang Tiêu Tiêu giật mình tỉnh giấc ngay lập tức, hai má cô bất giác nóng bừng, cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là sáng sớm hôm sau.

Cô nhanh nhẹn mặc quần áo tử tế rồi mở cửa ra, Tiểu Bảo rất vui vẻ, bé hoạt bát hô to: “Mẹ ơi, chào buổi sáng!”

Giang Tiêu Tiêu nghe bé gọi mình như thế thì sửng sốt, chuyện gì vậy?

Mãi sau cô mới nhớ ra cô đã ngầm đồng ý lời cầu hôn của Cận Tri Thận.

Mấy người bọn họ cùng nhau đi về phía thang máy, Cận Tri Dực còn tỏ ra tiếc nuối: “Một ngày đáng kỷ niệm như hôm qua mà hai người lại còn chia phòng ngủ à.”

Anh ta lải nhải mãi, còn quở trách Cận Tri Thận một trận.

“Anh à, em nói này, anh chính nhân quân tử thế vậy? Chị dâu nằm trong lòng anh mà anh vẫn có thể bình tĩnh được à?” Cận Tri Dực quả thật không dám nghĩ, đều là người trưởng thành rồi mà bọn họ vẫn còn bảo thủ dè dặt đến vậy.

Anh ta vừa thổn thức vừa không quên chọc Tiểu Bảo vài cài, suýt nữa chọc bé bay đi luôn: “Tiểu Bảo à, đáng tiếc thật đấy, chú còn tưởng cháu sắp có em trai, em gái rồi chứ.”

Giang Tiêu Tiêu nghe anh ta nói năng không biết xấu hổ như thế, không nhịn được mà nguýt anh ta một cái.

Sao lại nói những lời này trước mặt Tiểu Bảo được cơ chứ?

May mà Tiểu Bảo không có vẻ gì là mâu thuẫn, trái lại bé còn nhìn bọn họ với cặp mắt sáng lấp lánh: “Ba, mẹ, Tiểu Bảo sắp có em trai em gái thật ạ?”

Giang Tiêu Tiêu đỏ mặt, chỉ nói: “Con đừng nghe chú con nói linh tinh, không có chuyện đó đâu.”

Cận Tri Dực đang định phản bác thì Cận Tri Thân thong thả nói một câu: “Chuyện sớm muộn thôi.”

Tiểu Bảo bỗng kéo tay Giang Tiêu Tiêu: “Vậy mẹ à, mẹ phải cố gắng lên nhé!”

Giang Tiêu Tiêu chưa kịp phản ứng thì Tiểu Bảo đã nói với vẻ nghiêm túc: “Mẹ ơi, hôm nay chúng ta phải leo núi, buổi tối cắm trại ở trên núi.”

Cô hơi bất ngờ, thấy Tiểu Bảo hưng phấn như thế, cô cũng cảm thấy chờ mong theo.

“Tri Thận, Tiểu Bảo nói thật à?” Cô chưa bao giờ được đi cắm trại.

Thấy cô không tin, Cận Tri Dực giành nói trước: “Đương nhiên là thật rồi, chị dâu à, em còn gọi thêm mấy người bạn nữa, nhiều người nướng thịt mới náo nhiệt.”

Bọn họ cũng đã sắp xếp trước, công cụ để nướng, gồm cả nguyên liệu nấu ăn đều được người chuyên trách đưa lên trên núi hết rồi.

Bởi vì muốn leo núi nên Giang Tiêu Tiêu về phòng, thuận tiện tắm rửa một chút, nếu cắm trại thì chắc chắn buổi tối không tắm được.

Tắm xong, cô tìm một bộ thường phục trong tủ quần áo ra mặc.

Giang Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười, không ngờ Cận Tri Thận cẩn thận như vậy, ngay cả quần áo bình thường cũng chuẩn bị trước cho cô.

Khi cô đi ra hành lành, thấy Cận Tri Thận đi đến trước mặt, càng nhìn anh cô càng cảm thấy là lạ.

“Ở này, sao quần áo của chúng ta giống nhau thế?” Chẳng lẽ là đồ đôi?

“Đương nhiên là giống rồi, đây là đồ gia đình em cố ý chuẩn bị cho ba người đấy.” Cận Tri Dực dẫn Tiểu Bảo đã thay quần áo xong xuất hiện trước mặt bọn họ.

Giang Tiêu Tiêu không biết phải làm sao, cô thật sự không biết phải nói gì với Cận Tri Dực mới được, anh ta suy nghĩ chu toàn quá.

Hơn nữa mọi hành động của đối phương khiến cô không ngừng mà hoài nghi động cơ.

Anh ta vội vàng muốn thông báo cho cả thế giới biết quan hệ của cô và anh trai anh ta đến thể ư?

“Mẹ ơi, mẹ không vui sao ạ?” Khuôn mặt vốn phấn chấn của Tiểu Bảo tức khắc thay đổi. Giang Tiêu Tiêu xoa đầu bé: “Có thể mặc đồ gia đình với Tiểu Bảo, tất nhiên là hạnh phúc rồi!”

Nói rồi cô còn không quên lén liếc xéo Cận Tri Dực đang mừng thầm một cái.

Cận Tri Thận thúc giục bọn họ nhanh chóng lên đường, bốn người họ ngồi xe đi nên chẳng bao lâu đã đến dưới chân núi tập hợp.

Nhưng khiến người ta bất ngờ là trong số những người quen Cận Tri Dực gọi đến còn có cả Tô Uyển Ương.

Động tác ôm Tiểu Bảo xuống xe của Giang Tiêu Tiêu hơi khựng lại, cô cố gắng che giấu sự khó chịu trong mắt.

Bây giờ cô cứ nhìn thấy Tô Uyển Ương là cảm thấy gai mắt, một người sao chép phương án thiết kế của cô như cô ta đã bị cô cho vào danh sách đen từ lâu rồi.

Còn Tô Uyển Ương thì trừng mắt nhìn Giang Tiêu Tiêu với vẻ ghen ghét, nhất là khi cô ta nhìn thấy cô, Cận Tri Thận và Tiểu Bảo mặc đồ gia đình.

Cô ta chỉ muốn xé nát quần áo trên người Giang Tiêu Tiêu ngay lập tức để mình thay thế.

Vì sao cơ chứ!

Giang Tiêu Tiêu chỉ là một người phụ nữ với thân thế hỗn độn, tác phong tùy tiện, làm sao xứng đáng đứng bên cạnh Cận Tri Thận?

Tô Uyển Ương oán hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, giống như sẽ xông lên đánh Giang Tiêu Tiêu ngay lập tức.

Cận Trị Dực lúng túng, nhỏ giọng nói: “Chị dâu, em thật sự không biết sao chị ta lại đến nữa.”

Mọi người đều biết việc Tô Uyển Ương sao chép phương án thiết kế của Giang Tiêu Tiêu, hơn nữa việc cô ta thèm muốn Cận Tri Thận cũng không phải là bí mật.

Cận Tri Dực một lòng một dạ muốn ghép đôi Giang Tiêu Tiêu với Cận Tri Thận, tìm Tô Uyển Ương đến đây cũng chẳng để làm gì cả.

Trái lại Giang Tiêu Tiêu cười thoải mái: “Không sao, cô ta cũng đến rồi mà.” Dù sao chỉ cần không để ý lẫn nhau thì cũng sẽ bình yên vô sự hôi.

Cận Tri Dực lại lo lắng về Cận Tri Thận hơn, anh ta liếc trộm anh thì thấy trên mặt anh không có cảm xúc gì, bấy giờ mới yên tâm.

Nếu anh ta mời khách thì đương nhiên phải đi đầu, chào hỏi mọi người một cách nhiệt tình.

Cận Tri Thận tiến lên vài bước đến bên cạnh Giang Tiêu Tiêu, lặng lẽ cầm tay cô: “Em không sao chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.