Lòng Giang Tiêu Tiêu nặng trĩu. Không được, cô phải tới công ty xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Cô cúp máy, sau đó vội vã xuống nhà.
Quản gia đang định lên tầng gọi cô xuống ăn cơm thì thấy cô đi xuống, bèn mỉm cười nói: “Cô Giang, bữa trưa đã sẵn sàng.”
“Chú Trương, cháu có việc phải ra ngoài, khi nào về cháu ăn sau.”
Quản gia nghe cô nói muốn đi ra ngoài thì cuống lên: “Cô Giang, cô bị thương chưa lành, cậu chủ bảo cô phải nghỉ ngơi đàng %D hoàng.”
“Cháu sẽ về ngay.”
“Cô Giang…”
Quản gia không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng Giang Tiêu Tiêu biến mất sau cánh cửa.
Giang Tiêu Tiêu tới công ty. Khi cô vào văn phòng, ánh mắt mọi người dồn hết lên người cô.
Cô như con thú bị giam trong lồng ở vườn bách thú, bị người ta chỉ trỏ.
“Cô ta vẫn còn mặt mũi tới công ty cơ à? Nếu là tôi thì đã tìm một cái hố chôn mình luôn rồi.”
“Haiz, các cô nói xem bài viết đó có nói đúng sự thật không?”
“Chắc chắn là thật, không thì sao người ta lại đăng bài như vậy?”
“Bình thường cô ta có vẻ thuần khiết, không ngờ lại là kẻ vô liêm sỉ.”
“Cái này gọi là trông mặt mà bắt hình dong đó.”
Bọn họ nói rất to như sợ Giang Tiêu Tiêu không nghe thấy, bàn tán trắng trợn không kiêng nể gì.
Cô lạnh mặt, phớt lờ đám người khua môi múa mép này, đi thẳng tới chỗ của mình.
“Chào chị Tiêu Tiêu.”
Trợ lý đứng dậy, nhìn cô đầy lo lắng: “Chị không sao chứ?”
Giang Tiêu Tiêu đáp lại cô ấy bằng nụ cười an ủi: “Chị không sao.” Cô ngồi xuống mở máy tính lên, đang định đăng nhập vào diễn đàn nội bộ công ty thì điện thoại nội tuyến đột ngột vang lên.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười với cô ấy rồi đi tới văn phòng của Tô San.
“tô San.”
Tô San nhíu mày nhìn cô, gắn giọng hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Tôi xin lỗi.”
Giang Tiêu Tiêu không biết phải giải thích thế nào.
Đúng là cô rất có năng lực song chuyện lần này có sức ảnh hưởng rất lớn. Tô San là cấp trên của cô, trong chốc lát cô ấy không biết nên xử lý ra sao. Tô San đứng dậy, vừa nhìn cô chằm chằm vừa hỏi: “Bài viết nói thật hay giả? Rốt cuộc cô muốn giải quyết thế nào?”
Giải quyết thế nào?
Giang Tiêu Tiêu bế tắc.
Cùng lúc đó, người rơi vào bế tắc còn có Cận Tri Dực.
Trước khi gọi Giang Tiêu Tiêu tới văn phòng, Tô San đã báo cáo việc này cho Cận Tri Dực.
Khi biết Giang Tiêu Tiêu từng sinh con, anh ta kinh ngạc tới nỗi suýt rớt cằm.
Chuyện này… chuyện này… sao có thể chứ?
Cận Tri Dực không dám tin, nhưng ngay sau đó anh ta lại liên tưởng tới kết quả điều tra lúc trước, trong một năm Giang Tiêu Tiêu mất tích không tra được gì.
Lẽ nào… đứa trẻ được sinh vào năm đó?
Cận Tri Thận hoảng sợ, nếu đúng là như vậy thì bài viết kia phải đúng tám chín phần.
Có nên nói với anh trai chuyện này không?
Nhất thời Cận Tri Dực không biết phải chọn thế nào. “Tô San, tôi xin lỗi.”
Ngoài xin lỗi ra Giang Tiêu Tiêu không biết phải nói gì.
Tô San cười bất lực: “Tiêu Tiêu à, tôi không cần cô xin lỗi, tôi đang hỏi cô muốn giải quyết chuyện này như thế nào.”
Giang Tiêu Tiêu mím môi đáp: “Tô San, tôi thật lòng xin lỗi vì việc riêng của mình đã ảnh hưởng tới công ty và công việc. Cô yên tâm, tôi sẽ mau chóng giải quyết chuyện %3D này.”
“Tôi tin cô nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng.” Tô San vỗ vai cô.
“Cảm ơn cô.”
Giang Tiêu Tiêu cười gượng.
Sau khi ra khỏi văn phòng, sắc mặt Giang Tiêu Tiêu càng nhợt nhạt. Cô nhìn thấy ánh mắt khác thường của mọi người, hai tay đặt bên hông lặng lẽ siết chặt.
Chỉ có mấy người biết chuyện cô từng sinh con.
Chắc chắn là chuyện này có liên quan tới bọn họ.
Giang Tiêu Tiêu nén giận, rời công ty đến thẳng nhà họ Giang.
Thấy cô trở về, Giang Chấn bày ra vẻ mặt bực bội, lạnh lùng hừ mũi: “Chẳng phải mày không chịu nhận người ba này à? Còn về làm gì nữa?”
Giang Tiêu Tiêu hùng hổ đi tới trước mặt ông ta, lớn tiếng chất vấn: “Đây là lời hứa ngày xưa của ông ư? Ông đúng là một người ba tốt.”
Giang Tiêu Tiêu mờ mịt, chẳng hiểu cô đang nói gì nhưng vẫn tức giận vì thái độ của cô. Ông ta đứng bật dậy, chỉ vào mũi cô mắng: “Vừa về đến nhà đã nổi điên cái gì? Tao là ba mày, tốt nhất là mày điều chỉnh lại thái độ đúng mực ngay cho tao!”
“Ba tôi?” Giang Tiêu Tiêu cười giễu cợt, ánh mắt tràn đầy khinh thường: “Lúc ông làm việc kia sao không nghĩ tới chuyện ông là ba của tôi, tôi là con gái của ông?”
Giang Chấn nhíu mày: “Tao đã làm gì?”
“Ông còn giả vờ hả?”
Lửa giận bùng lên ngùn ngụt, Giang Tiêu Tiêu gào lên như bệnh nhân tâm thần: “Giang Chấn, ông lợi dụng vợ cũ xong, lợi dụng con gái xong rồi mặc kệ sống chết luôn phải không?” “Rốt cuộc mày nổi điên vì chuyện gì thế?” Giang Chấn cũng nổi cáu, chẳng hiểu mô tế gì.
Thẩm Thục Lan và Giang Tình Tình nhìn nhau, sau đó đứng ra vờ vịt hỏi han: “Tiêu Tiêu, rốt cuộc con đã gặp chuyện gì thế?”
Giang Tiêu Tiêu nhìn bà ta bằng ánh mắt sắc lẻm.
Thẩm Lục Lan hoảng sợ lùi về sau một bước nhỏ, còn phàn nàn một cách bất mãn: “Dì quan tâm con chứ có nói gì không hay đâu, con trừng cái gì?”
“Chị à, trông chị tức giận thế này, lẽ nào đã xảy ra chuyện lớn gì?” Giang Tình Tình cười trên nỗi đau của người khác.
Giang Tiêu Tiêu mặc kệ cô ta, cô hít sâu một hơi rồi hỏi Giang Chấn: “Việc kia do ông làm đúng không?”
Cô vừa về đã chất vấn liên tục, cuối cùng Giang Chấn cũng nhận ra điểm bất thường, bèn hỏi ngược lại: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” “Ông giả vờ cái gì?” Giang Tiêu Tiêu cười gắn: “Nếu không phải các người làm thì chuyện bài viết kia là sao? Những ai biết tất cả mọi chuyện xảy ra vào năm năm trước?”
Giang Chấn nghe xong, sắc mặt tệ vô cùng: “Mày đang nói gì đó?”
“Giang Chấn, ông lật lọng, dùng thủ đoạn bỉ ổi đối phó tôi!” Giang Tiêu Tiêu giận dữ nhìn ông ta chòng chọc.
Có câu “hổ dữ không ăn thịt con”, vậy mà ba cô lại làm hại cô hết lần này đến lần khác.
Giang Chấn quay đầu, nổi giận trừng Thẩm Thục Lan và Giang Tình Tình: “Có phải hai người làm không?”
Thật ra từ lúc Giang Tiêu Tiêu vào nhà, Giang Tình Tình đã biết cô đến vì chuyện gì, thậm chí cô ta còn biết chuyện bài viết do ai làm.
Vì vậy, khi bị Giang Chấn hỏi chuyện cô ta hơi chột dạ, nhưng ngẫm lại thì chuyện này không phải do mình làm nên trả lời rất hùng hồn: “Năm xưa chị làm cái chuyện mất mặt kia, mấy năm qua hai gia đình chúng ta đã che giấu giúp nhưng không có nghĩa là người khác không biết.”
“Nói không chừng có người ghét chị, cố ý vạch trần.”
Ấn ý là Giang Tiêu Tiêu tìm nhầm người rồi.
Bọn họ giỏi phủi sạch quan hệ thật đấy!
Cơn giận khó đè nén bỗng bùng nổ, Giang Tiêu Tiêu bất thình lình lao tới tát Giang Tình Tình, giận dữ quát lên: “Còn ai ghét tôi ngoài các người chứ!”