Bệnh của mẹ mãi mới có chuyển biến tốt, không biết lần này chuyển viện có ảnh hưởng gì không, cô phải tự mình đến hỏi bác sĩ chữa trị chính cho mẹ mới được.
Lục Tranh sắp xếp cho mẹ cô vào một bệnh viện tư nhân có môi trường rất tuyệt, rất yên tĩnh, thích hợp để dưỡng bệnh.
Điều quan trọng nhất là thái độ của các y bác sĩ nơi này rất thân thiện.
“Tôi đã nắm rõ tình trạng bệnh của mẹ cô rồi. Cô yên tâm, bệnh viện chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để điều trị cho mẹ cô.”
Bác sĩ điều trị chính là một người đàn ông trung niên rất hiền hòa thân thiện.
“Cảm ơn bác sĩ.” Giang Tiêu Tiêu rất cảm kích.
Bác sĩ nở nụ cười ấm áp: “Đây là trách nhiệm của tôi, không cần cảm ơn.”
“Tôi dẫn cô đi thăm mẹ.”
Phương Tuyết Mạn được sắp xếp nằm phòng bệnh VỊP. Tuy Giang Tiêu Tiêu cũng có một khoản tích góp, nhưng cô vừa chuyển tới thành phố mới chưa có việc làm nên tạm thời không có thu nhập, cô sợ chi phí quá cao mình không chỉ trả nổi.
Cô nói với bác sĩ vê nỗi băn khoăn trong lòng, mong ông đổi cho mẹ một phòng bệnh bình thường.
Nhưng bác sĩ lại bảo: “Cô không cần lo lắng về chi phí đâu, cậu Lục nói cứ thu theo chi phí phòng bệnh bình thường.”
‘caU LỤC”
Cách gọi của bác sĩ khiến cô bất giác nhíu mày.
“Cậu Lục nói cô là bạn của cậu ấy, dặn chúng tôi phải quan tâm đến mẹ cô hơn.”
Có lẽ bác sĩ thấy cô vẫn còn nghỉ hoặc, bèn giải thích: “Nhà họ Lục có cổ phần ở bệnh viện tư nhân này.”
Ý là nhà họ Lục có quyền quyết định ở bệnh viện này.
“Hóa ra là thế.”
Sau khi biết sự thật, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy mình nợ Lục Tranh càng nhiều hơn.
Không biết cô có tài đức gì mà được anh giúp đỡ tận tâm đến vậy.
Dường như bác sĩ nhớ ra điều gì đó, lại tiếp tục nói: “Đúng rồi, tính bảo mật của bệnh viện chúng tôi rất cao, cô có thể yên tâm giao mẹ cô cho chúng tôi.’ Giang Tiêu Tiêu gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ.”
Sau đó, bác sĩ giới thiệu sơ lược về tình hình bệnh viện rồi rời đi.
Giang Tiêu Tiêu đi đến bên giường bệnh ngắm nhìn mẹ, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ áy náy.
“Mẹ!” Cô cầm tay mẹ, khẽ cắn môi, không kìm được nước mắt, nghẹn ngào nói: “Con xin lỗi đã để mẹ phải bôn ba với con.”
Nhưng mẹ cô vẫn chìm sâu vào giấc ngủ, không có bất kì cử động nào.
Giang Tiêu Tiêu khit mũi rồi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của mẹ bằng ánh mắt kiên định: “Mẹ, mẹ yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, rồi cũng có ngày mẹ tỉnh lại.”
Cô tin chắc là như vậy.
Giang Tiêu Tiêu ở lại bệnh viện đến chiều tối mới ra về.
Thành phố đã lên đèn, trên đường về Giang Tiêu Tiêu ngó nhìn ánh đèn xẹt qua ngoài cửa sổ xe, tâm trạng hơi suy sụp.
Có lẽ giờ này thành phố Cẩm nhộn nhịp lắm.
Khi vê đến chung cư và đối diện với không gian lạnh lễo, trái tim Giang Tiêu Tiêu như bị bóp nghẹt, cô đứng ngây ra ngoài cửa.
Trong một khoảnh khắc, cô bỗng sợ không dám bước vào trong.
Mãi đến khi bên ngoài có tiếng sập khóa cửa cô mới sực tỉnh rồi bước vào nhà.
“Lạch cạchil”
Cô mở đèn, căn phòng bừng sáng ngay tức khắc nhưng vẫn lạnh lẽo như trước.
Cô cởi giày ra rồi đi chân trân vào phòng khách ngồi xuống.
Sau đó, cô nhìn xung quanh rồi bật CƯỜi.
Trước đây mình cũng sống một mình mà, mình trở nên nhạy cảm như thế từ lúc nào vậy? Có phải mình đã quen với việc có Tiểu Bảo và Gận Tri Thận ở bên cạnh không? Thói quen của con người thật đáng SỢ.
Cô không muốn lừa dối bản thân, cô thật sự rất nhớ Tiểu Bảo và Cận Tri Thận.
Bỗng dưng sống mũi cay cay, cô khẽ cắn môi, nước mắt nhanh chóng tràn mi.
Mọi thứ ở thành phố Nam đã được sắp xếp ổn thỏa nhưng cô vẫn rất mù mịt, không biết sau này phải làm thế nào.
Ở thành phố xa lạ này, cô chỉ cảm thấy khó chịu hơn mà thôi.
Cô không biết Cận Tri Thận có đi tìm mình không.
Chắc là có.
Có lễ anh đang trách cô lừa anh, ra đi mà không chào từ biệt.
Thật lòng cô không muốn làm vậy, nhưng cô sợ phải đối mặt với anh, sợ sau khi biết sự thật anh sẽ không cân cô nữa.