“Đương nhiên là cô không chê rồi, rất thích là đằng khác.”
Cận Tri Thận nghe thấy tiếng cười nói trong bếp, bèn đi vào.
“M ẹ.
Nghe thấy tiếng anh, hai người đang bận bịu trong bếp cùng quay lại nhìn.
“Trị Thận.” Bà Cận vui vẻ nhìn con trai.
Còn Lý Viện Viện đứng cạnh thì thẹn thùng cúi đầu: “Chào anh Cận.”
“Mẹ, mẹ đến có việc gì vậy?” Cận Tri Thận nhìn mẹ, tỏ rõ thái độ không hài lòng.
Thấy Cận Tri Thận không để ý đến mình, Lý Viện Viện khó giấu được vẻ thất vọng.
Mẹ Cận thấy vậy thì phớt lờ câu hỏi của con trai, kéo Lý Viện Viện lên phía trước: “Viện Viện đến thăm con, tốt xấu gì con cũng phải chào hỏi người ta một câu chứ.”
Cận Tri Thận vẫn không để ý tới Lý Viện Viện, nói thẳng với mẹ: “Mẹ, nếu không có việc gì thì mẹ về đi.”
Thái độ của anh khiến bà Cận rất tức giận: “Tri Thận, từ nhỏ mẹ đã dạy con như thế nào, người đến nhà là khách, con có nhớ không? Con có biết thế nào là phép lịch sự không hả?”
Lý Viện Viện cũng hơi tức giận vì bị người ta ngó lơ. Nhưng thấy bà Cận nổi cáu, cô ta đành nén giận, dịu dàng an ủi: “Cô à, anh Tri Thận đã làm việc cả ngày, chắc chắn rất mệt mỏi, cô đừng giận anh ấy.”
“Chỉ có Viện Viện là hiểu chuyện.”
Nghe Lý Viện Viện khuyên giải, bà Cận cũng nguôi ngoai. Bà trừng con trai: “Nếu con hiểu chuyện bằng một nửa con bé thì mẹ đã yên tâm rồi.
Cận Tri Thận vốn đang không vui, giờ càng bực mình hơn. Nhưng đối phương là mẹ anh, anh không thể nổi giận được.
“Con lên tầng đây.”
Cận Tri Thận không để ý đến bọn họ nữa, xoay người rời đi.
“Tri Thận!” Bà Cận bực mình quát.
Nhưng Cận Tri Thận vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, rời đi không quay đầu lại.
“Cái thằng này!” Bà Cận vừa tức giận vừa bó tay: Bà chỉ đành quay lại nói với Lý Viện Viện: “Xin lỗi cháu, tính tình Tri Thận là vậy đấy, cháu đừng giận nó nhé.”
Lý Viện Viện mỉm cười: “Cô à, sao cháu lại giận anh ấy được chứ!”
“Vậy thì tốt.” Thấy cô ta hiểu đạo lý như vậy, bà Cận lại càng hài lòng hơn. Bà nhìn quanh rồi nhỏ giọng dặn dò: “Viện Viện, thời gian này cháu chịu khó đến nhà cô chơi nhé, tiện thể bồi dưỡng tình cảm với Tri Thận.”
“Cô à, cô nói gì vậy ạ?” Lý Viện Viện ngượng ngùng.
Bà Cận mỉm cười vỗ nhẹ lên tay cô ta, ánh mắt lóe lên: Bà đã hỏi thăm người làm, đã khá lâu rôi họ không gặp Giang Tiêu Tiêu, xem ra quan hệ giữa cô ta và Tri Thận có chuyển biến xấu rồi.
Nếu vậy thì Viện Viện có thể nhân cơ hội chen chân.
Bà Cận thầm nghĩ mình sắp có một cô con dâu như ý nên càng cười tươi hơn.
“Cậu hai, đã điều tra rồi, ông Giang không hề giúp cô Giang rời đi.”
“Chắc không?” Cận Tri Dực quay đầu nhìn cấp dưới đang báo cáo kết quả điều tra.
Cấp dưới gật đầu: “Chắc chắn ạ.”
“Ra ngoài đi.”
Đợi cấp dưới đi khỏi, Cận Tri Dực đứng lên đi đến trước mặt Giang Chấn đang bị trói. Anh ta cúi xuống nhìn đối phương: “Ông thật sự không biết chuyện chị dâu tôi mất tích u?”
Giang Chấn sắp khóc đến nơi: “Cậu hai, cậu đâu thể không tìm thấy người bèn chạy tới hỏi tôi! Hơn nữa, không phải cậu đã cho người đi điều tra rôi hay sao? Cậu thả tôi ra đi mà.”
Cận Tri Dực đứng thẳng dậy, đi tới ngồi bắt tréo chân trên ghế sô pha.
Anh ta ngước mắt, lạnh lùng nhìn Giang Chấn: “Ông là ba ruột của chị dâu tôi, không tìm ông thì tìm ai2”
“Ba ruột?” Giang Chấn cười giễu cợt: “Cậu cũng thừa biết Tiêu Tiêu không nhận người ba này thì làm gì có chuyện nó đến tìm tôi xin giúp đỡ?”