Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 270: Sao Cô Ấy Lại Ngốc Như Vậy



“Anh, em biết chân tướng sự việc năm đó rồi.”

Cận Tri Dực vừa thấy anh trai là sốt sắng nói ngay.

Sau đó, anh ta nói hết cho Cận Tri Thận biết sự thật nghe từ Giang Chn.

Sau khi nghe xong, Cận Tri Thận kích động đến mức đầu ngón tay run rẩy không ngừng.

Vốn dĩ anh không hề quan tâm đến quá khứ của Giang Tiêu Tiêu, bây giờ biết rõ chân tướng anh càng đau lòng hơn.

“Sao cô ấy lại ngốc nghếch như vậy?” Cận Tri Thận nhắm mắt cười khổ.

Phổi như bị thứ gì đó đâm phải, chỉ hít thở thôi cũng thấy đau.

Vì chuyện này mà cô luôn tự ti, cảm thấy không xứng với anh, vì vậy mới lựa chọn bỏ đi.

Cô cũng là người bị hại mà, không phải sao?

Cận Tri Thận hối hận.

Anh hối hận vì đã không điều tra rõ ràng mọi chuyện, cho rằng như vậy là tôn trọng cô, sau khi sự việc bại lộ, anh lại để cô một mình gánh chịu và đối mặt Anh đúng là một tên khốn!

Cận Tri Dực cũng rất khó chịu khi thấy anh trai đang quay cuồng trong trong hối hận.

“Anh, anh đừng tự trách mình, chẳng ai ngờ chân tướng sự việc lại là như thế.”

Nói tới đây, Cận Tri Dực lạnh lùng hừ mũi rồi giận dữ mắng: “Tất cả là tại nhà họ Giang, tại tên cáo già Giang Chấn. Nếu năm đó ông ta chịu cho chị dâu tiền thì chị ấy có bị ép đến bước đường đó không?”

“Có câu hổ dữ không ăn thịt con, em thấy ông ta còn không bằng cầm thú!”

Nếu bây giờ Giang Chan có mặt ở đây, Cận Tri Dực nhất định sẽ đấm ông ta thêm vài cú.

Cận Tri Thận mở mắt ra hỏi: “Giang Chấn có biết tung tích của Tiêu Tiêu không?”

“Không biết.”

Cận Tri Dực lại thở dài: “Với tính cách của chị dâu, sao chị ấy có thể tìm người nhà họ Giang giúp đỡ chứ? Chắc chắn là người có thể chuyển viện cho mẹ của chị dâu nhanh như vậy cũng không đơn giản…”

Bỗng Cận Tri Dực nghĩ tới một người, anh ta kích động nói: “Anh, em biết là ai rồi.”

“Ai?”

“Lục Tranh.”

Cận Tri Dực phân tích: “Chúng ta không ngừng tìm kiếm tung tích của chị dâu nhưng mãi mà không có kết quả. Với thực lực của nhà họ Cận, đáng lý ra không thể có chuyện chúng ta không tìm được người, trừ khi là có người âm thầm cản trở, mà người này phải có thế lực nhất định.”

“Anh à, anh nghĩ thử xem trong những người chị dâu quen biết, ai có thể làm được chuyện này?”

Cận Tri Thận nheo mắt: “Lục Tranh.”

Theo những gì anh hiểu về Tiêu Tiêu thì cô quen biết không nhiều, và trong số đó chỉ có Lục Tranh là có năng lực làm việc này.

Hai anh em cùng chung suy nghĩ, Cận Tri Dực hết sức kích động: “Hay quá, cuối cùng cũng có chút manh mối rồi.”

“Anh ơi anh yên tâm, em sẽ tìm ra chị dâu nhanh thôi.” Cận Tri Dực an ủi anh trai.

Trong bao nhiêu ngày qua, đây là lần đầu tiên Cận Tri Thận bình tĩnh lại, cũng hiếm khi có tâm trạng trêu chọc em trai: “Lần nào chú cũng nói rất nhanh nhưng có lần nào làm được đâu.”

Cận Tri Dực cười bối rối: “Lần này là thật,mà. Anh à, anh nhất định phải tin em.”

Cận Tri Thận nhướng mày: “Thế thì chú mau điều tra đi.”

“Tuân lệnh!”

Cận Tri Thận nhìn theo bóng lưng vội vàng của Cận Tri Dực, sau đó dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt anh sâu hun hút, không biết anh đang nghĩ gì.

Nhờ có manh mối nên quá trình điều tra của Cận Tri Dực rất thuận lợi.

Anh ta nhanh chóng điều tra được vào đêm Giang Tiêu Tiêu mất tích, Lục Tranh đã xuất hiện ở một quán bar., Nhưng khi anh ta đến quán bar đó để xem camera mới phát hiện đoạn video ghi hình tối hôm đó đã biến mất.

Điều này khiến anh ta càng khẳng định Lục Tranh có liên mất tích của chị dâu. quan đến sự, Anh ta nhanh chóng báo tin này cho Cận Tri Thận.

“Anh ơi, hay là em đến hỏi thẳng Lục Tranh?”

Cận Tri Thận cúi đầu im lặng, cũng không biết anh đang nghĩ gì.

Cận Tri Dực gấp gáp: “Anh à, giờ đã biết chắc chắn Lục Tranh có liên quan đến sự mất tích của chị dâu thì cứ để em đến hỏi cho ra nhẽ. Em không tin anh ta không khai thật.”

Nói xong anh ta định đi tìm Lục Tranh luôn.

“Đứng lại.” Cận Tri Thận lên tiếng ngăn cản em trai.

Cận Tri Dực chỉ đành ngoan ngoãn đứng lại.

“Tạm thời đừng đi tìm Lục Tranh.”

Nghe anh trai nói vậy, Cận Tri Dực khó hiểu: “Tại sao ạ? Sao không đi tìm anh ta? Vả lại,không phải anh đang nóng lòng muốn tìm chị dâu à?

“Đừng bứt dây động cỏ kẻo chị dâu chú trốn đi chỗ khác.”

Anh sợ khi cô biết anh đang tìm mình, cô sẽ trốn đến một nơi xa hơn để anh không tìm được.

“Anh chắc chứ?”

Thời gian này anh sống không ra hồn người, bây giờ sắp tìm ra chị dâu thì anh lại chùn bước, thật khiến người ta khó hiểu.

Cận Tri Thận vỗ vai em trai, môi thoáng qua một nụ cười: “Sau này chú sẽ hiểu.”

Sau này sẽ hiểu?

Cận Tri Dực bíu môi: Thôi thôi, anh ta từ chối hiểu mấy chuyện đau khổ thế này.

“Anh này, bây giờ mình phải làm gì đây?” Cận Tri Dực hỏi.

“Chú theo dõi mọi động thái của Lục Tranh xem tình hình thế nào rồi báo lại cho anh.”

Cận Tri Dực gật đầu: “Vâng.”

Cận Tri Dực cho người theo dõi Lục Tranh 24/24, để xem anh ta có đi tìm Giang Tiêu Tiêu hay không.

Nhưng kỳ lạ là dạo gần đây Lục Tranh vẫn ở trong thành phố chứ không tới nơi khác; ngày nào cũng chỉ quanh quẩn hết công ty rồi lại vê nhà.

“Anh ơi, lẽ nào Lục Tranh phát hiện rôt?”

Sau khi theo dõi lộ trình một tuần qua của Lục Tranh, Cận Tri Dực nghi ngờ hỏi anh trai.

Cận Tri Thận cũng thấy lạ: “Chắc vậy, nhưng vẫn còn một khả năng khác.”

“Khả năng gì?” Cận Tri Dực hỏi.

“Chị dâu chú vẫn ở thành phố Cẩm.”

“Không phải chứ?” Cận Tri Dực không nghĩ vậy: “Trong mấy ngày kể từ sau khi chị dâu mất tích, em đã cho người xới tung thành phố này lên rồi nhưng đến một sợi tóc của chị ấy cũng không tìm thấy.”

Cận Tri Thận cười khẩy: “Chẳng phải chú nói anh ta rất có năng lực sao? Vậy thì nếu anh ta muốn giấu một người ở thành phố Cẩm chắc chẳng phải việc khó”

Nghe vậy, Cận Tri Dực buột miệng chửi thê: “Mẹ nó! Không thể nào!”

Anh ta vẫn bán tín bán nghi.

“Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.” Cận Tri Thận quay đầu nhìn ra cửa sổ, thu hết quang cảnh hơn nửa thành phố Cẩm vào mắt.

Thành phố Cẩm không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ bé gì, với thế lực của nhà họ Cận, muốn tìm một người là chuyện dễ như trở bàn tay.

Anh quay sang nói với Cận Tri Dực: “Đi tìm đi! Lật tung thành phố Cẩm lên! Không được bỏ qua bất kỳ chỗ nào!”

Cận Tri Dực gật đầu: “Em hiểu rồi.”

Sau đó, anh ta nghĩ tới một vấn đề, bèn hỏi: “Anh ơi, điêu tra nhà họ Lục kiểu gì? Chúng ta không thể gióng trống khua chiêng xông vào nhà họ tìm người được.’ Thế thì đánh rắn động cỏ là cái chắc.

“Kiếm một người đáng tin cậy trà trộn vào nhà họ Lục, âm thầm tìm kiếm”

Cận Tri Dực vỗ gáy: “Ừ nhỉ, sao em không nghĩ ra cách này chứ! Đúng là anh thông minh nhất.”

Anh ta nhe răng cười với Cận Tri Thận.

“Đừng lải nhải nữa, mau chuẩn bị đi. Cận Tri Thận lạnh lùng nói.

“Em đi ngay đây.

Cận Tri Dực làm theo ý của Cận Tri Thận, cử người trà trộn vào nhà họ Lục, đồng thời cho người đi tìm khắp thành phố Cẩm.

Nhưng bọn họ không biết rằng khi mình đang theo dõi Lục Tranh cũng bị Lục Tranh theo dõi.

Khi biết Cận Tri Thận cho người tìm kiếm khắp thành phố Cẩm, anh ấy nhíu mày nghĩ: không phải Cận Tri Thận cho rằng Tiêu Tiêu vẫn đang ở thành phố Cẩm đấy chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.