Nếu đối phương thực sự nghĩ rằng Tiêu Tiêu vẫn đang ở thành phố Cẩm thật thì đúng là chuyện tốt.
Cứ như thế, Tiêu Tiêu có thể yên tâm sinh sống ở thành phố Nam.
Lục Tranh nghĩ rồi gọi điện cho Giang Tiêu Tiêu.
“Anh.”
Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, khóe miệng của Lục Tranh bất giác cong lên: “Công việc của em thế nào rồi?”
Giang Tiêu Tiêu nhìn đồng nghiệp vùi đầu làm việc bên cạnh, cười khẽ: “Cũng được ạ”
“Đã thích ứng chưa? Ở chung hòa hợp với đồng nghiệp chứ?”
Nghe ra được sự lo lắng cất giấu trong lời nói của anh, Giang Tiêu Tiêu mỉm cười rạng rỡ hơn: “Anh à, công việc này là anh giới thiệu cho em mà, không tốt sao được ạ?”
Lục Tranh cười to: “Em thích ứng được là tốt rồi.”
Giang Tiêu Tiêu cười, không nói gì.
Hai người bọn họ yên lặng một lúc, sau đó Lục Tranh mới gọi: “Tiêu Tiêu”
“Vâng.”
Lục Tranh chần chừ giây lát rồi mới nói tiếp: “Anh ta đang tìm em.”
Dù Lục Tranh không nói rõ tên, nhưng cô cũng biết anh ta” mà anh, ấy nhắc đến là ai.
Anh đang tìm cô.
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy trong lòng khó chịu xót xa, cô bất giác siết chặt bàn tay đang cầm điện thoại.
Cô không nói gì, Lục Tranh cũng biết cô đang khó chịu, anh ấy khẽ thở dài một tiếng, rồi an ủi cô: “Em yên tâm, tạm thời anh ta không tìm được em đâu.”
Chuyện của cô lại còn phải làm phiền đàn anh lo lắng giúp.
Giang Tiêu Tiêu rất áy náy, nhưng ngoại trừ cảm ơn cô không biết nên nói gì khác.
“Cảm ơn anh.”
“Tiêu Tiêu, anh giúp em không phải vì muốn em cảm ơn, vì em là bạn của anh thôi.”
Sau khi cúp điện thoại, lời nói của đàn anh dường như vẫn văng vắng bên tai, lòng Giang Tiêu Tiêu ngổn ngang cảm xúc.
Chính vì là bạn nên cô mới càng cảm thấy không nên làm phiền anh Nghĩ đến đây, cô không nén được mà thở dài.
“Sao thế?”
Đồng nghiệp nghe thấy tiếng cô thở dài thì quay đầu lại hỏi với vẻ quan tâm.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười lắc đầu: “Tôi không sao.”
Đồng nghiệp cũng không hỏi nhiều, có điều đối phương bảo cô nếu công việc quá mệt thì có thể đến phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút.
Giang Tiêu Tiêu nói cảm ơn rồi đứng dậy, cầm cốc đến khu vực nghỉ ngơi.
Tuy công ty này không quy mô như Cẩm Sắt, nghiệp vụ cũng không nhiều bằng bên kia, nhưng đồng nghiệp ở đây đều rất thân thiện, không hề có việc ma cũ bắt nạt ma mới, mọi người đều rất quan tâm một người mới đến như cô.
May mà đã có kinh nghiệm làm việc Cẩm Sắt, giúp cô nhanh chóng thích ứng với nơi làm việc mới.
Hơn nữa cô làm việc rất nghiêm túc, hiệu suất cao, chẳng bao lâu cô đã đứng vững chân trong công ty này, cấp trên cũng hết sức tán thưởng cô.
Mọi việc đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, thế nhưng trong lòng cô vẫn phiền muộn không thôi, Cô biết là bởi vì Cận Tri Thận.
Cô đi khỏi thành phố Cẩm giống như đang trốn chạy, nhất định sẽ khiến anh và Tiểu Bảo cảm thấy tổn thương.
Vừa nghĩ đến việc Tiểu Bảo sẽ khóc lóc đòi đi tìm mình, trái tim cô lại bắt đầu quặn đau.
“Tiểu Bảo, xin lỗi con.” Cô cắn môi, nuốt lại những nước mắt sắp tràn mi.
Cô sụt sịt, rồi mỉm cười, như thế này cũng tốt, về sau Cận Tri Thận sẽ tìm được một người phụ nữ ưu tú để ở bên nhau cả đời, Tiểu Bảo cũng sẽ có một người mẹ ưu tú.
Chứ không phải một người mẹ bị người ta chỉ trỏ, bị người ta khinh thường.
Song nước mắt vẫn không kìm được mà trào ra.
Khóc cái gì mà khóc chứ?
Cô ngẩng đầu lên, cố gắng lau sạch nước mắt trên mặt, khóe môi vẫn cong lên.
Đây là lựa chọn của mình, có gì mà phải khóc.
Thế nhưng trong lòng cô vẫn rất khó chịu, nước mắt cũng càng lau càng chảy ra nhiều hơn, làm thế nào cũng không dừng lại được.
“Tiểu Bảo, cô nghe nói cháu thích ăn bánh kem dâu tây, cô làm riêng cho cháu này, cháu nếm thử đi.”
Lý Viện Viện đặt bánh ngọt mình tự làm lên bàn con, sau đó cắt một miếng nhỏ bỏ vào trong đĩa rồi giơ đến trước mặt Tiểu Bảo.
Lại nữa rồi!
Trên khuôn mặt trẻ con của Tiểu Bảo xuất hiện vẻ bực mình không hợp với tuổi tác.
Lần thứ mấy rồi đấy!
Không phải bánh quy thì là bánh ngọt, bé sắp bị quấy rây đến mức phát rồ rồi!
“Tiểu Bảo; mau nếm thử đi nào.”
Lý Viện Viện mỉm cười dịu dàng, nhìn bé đây mong đợi.
“Cô à!” Tiểu Bảo ngẩng đầu lên nhìn cô ta với gương mặt lạnh tanh, gắn từng câu từng chữ: “Cháu đã bảo là cháu không ăn bất kỳ thứ gì cô làm rồi, cô nghe không hiểu à?”
Lý Viện Viện bị một đứa bé đối đãi như vậy cũng sắp không duy trì được nụ cười trên mặt nữa.
Nhưng bởi vì bé là con trai của Cận Tri Thận, là cháu trai cưng của nhà họ Cận, cô ta chỉ có thể cố gắng mỉm cười: “Cháu ăn thử một chút đi mà, nếu không ngon thì cô sẽ chăm chỉ học tiếp.”
“Cháu! Không! Ăn!” Tiểu Bảo quay đầu đi, khoanh tay trước ngực, không thèm-nhin cô ta.
Trong mắt Lý Viện Viện thoáng hiện lên vẻ u ám, suýt chút nữa không nhẫn nhịn được mà nổi đóa thì đúng lúc này, bà Cận xuất hiện.
“Tiểu Bảo! Thái độ của cháu sao vậy hả?” Bà Cận trách mắng với giọng không vui.
Đây là lần đầu tiên bà dùng giọng điệu này nói chuyện với Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nhất thời không tiếp thu được, tức khắc vành mắt bé đỏ ửng: “Bà nội không thích cháu, chỉ thích cái cô đáng ghét này.ˆ Bà Cận thấy cháu trai khóc mới nhận ra mình hơi nặng lời, bà lập tức tiến lên ôm Tiểu Bảo và dỗ dành: “Tiểu Bảo ngoan, bà nội thích cháu nhất mà.”
“Bà nội không nói dối, bà nội thích cháu nhất thật đấy.” Vừa nói bà Cận vừa lau nước mắt cho bé.
“Vậy bà bảo cô ấy về đi.” Tiểu Bảo chỉ vào Lý Viện Viện và nói.
Tức khắc Lý Viện Viện đứng không được, ngồi cũng không xong, tạm thời không biết phải làm sao.
“Tiểu Bảo, cháu làm vậy là không đúng.” Bà Cận lại sâm mặt.
Tiểu Bảo òa lên khóc: “Bà nội không thích cháu, bà nội nói dối!”
“Tiểu Bảo, cô là khách, nào có lý đuổi khách đi.” Bà Cận cũng đã hơi tức giận.
“Cháu mặc kệ, cháu muốn cô ấy đi cơ.
“Tiểu Bảo!”
“Cháu không thích bà nội nữa, cháu muốn đi tìm mẹ!” Tiểu Bảo khóc lóc chạy lên tâng.
“Thằng bé này!” Bà Cận vừa tức giận vừa không biết làm sao.
“Cô à, hay là cháu về thôi.” Lý Viện Viện nhỏ giọng nói.
Bà Cận quay đầu lại nhìn cô ta và mỉm cười áy náy: “Viện Viện, xin lỗi cháu, Tiểu Bảo còn nhỏ, cháu đừng giận nó nhé.”
Lý Viện Viện lắc đầu: “Không đâu ạ.”
“Từ khi biết cái cô Giang Tiêu Tiêu kia, hai ba con đều trở nên khác thường.” Nhắc đến Giang Tiêu Tiêu, bà Cận lại thấy tức.
Chẳng biết người phụ nữ đó có gì tốt mà cả con trai lẫn cháu trai của bà đều nhớ nhung như vậy.
“Cô ơi, Giang Tiêu Tiêu là ai ạ?” Lý Viện Viện hỏi.
Bà Cận nhận ra mình nhiều lời, bèn vội vàng cười nói: “Không có gì, chỉ là một người không quan trọng mà thôi”
Lý Viện Viện gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
“Cháu không cần đi về, cứ ở lại đây, tối nay Tri Thận sẽ về ăn tối.” Bà Cận nói.
Vừa nghe nói tối nay Cận Tri Thận sẽ đến, ánh mắt Lý Viện Viện hơi thay đổi, cô ta nở nụ cười thẹn thùng: “Vậy thì làm phiền nhà mình ạ.
“Sau này đều là người một nhà cả, làm phiên gì chứ.”
Bà Cận cười vui vẻ, rồi bà đứng dậy: “Cô đi lên xem Tiểu Bảo thế nào, cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”
“Vâng ạ.
Lý Viện Viện nhìn bà Cận lên tâng, ngay sau đó sắc mặt cô ta trở nên u ám, nếu không phải vì quyền thế của nhà họ Cận thì cô cũng chẳng muốn làm mẹ kế chút nào.