*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đêm nay, Giang Tiêu Tiêu ngủ không yên giấc.
“Mẹ, mẹ không cân con sao?”
Tiểu Bảo nhìn cô, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Nhìn bé khóc đến mức mũi đỏ ửng cả lên, cô cực kỳ đau lòng, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không, không phải mẹ không cần con”
“Vậy mẹ đi đâu rồi? Vì sao mẹ không về nhà?”
“Mẹ...
mẹ.."
Cô không biết phải giải thích với bé như thế nào, chỉ có thể nói: “Xin lỗi, Tiểu Bảo, mẹ có chút việc, khi nào hết bận rồi mẹ sẽ về nhà”
“Thật không ạ?”
Tiểu Bảo mở to hai mắt, đôi mắt bé vẫn âng ậng nước.
Cô mim cười, gật đầu: “Ừ, thật chứ”
Bỗng nhiên vẻ mặt Tiểu Bảo thay đổi, bé nhìn cô đầy hung dữ, hét lên: “Mẹ lừa con! Mẹ lừa con! Người xấu! Mẹ là người xấu!”
Giang Tiêu Tiêu chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ cuồng loạn của Tiểu Bảo như lúc này, cô vừa luống cuống vừa sợ hãi, giơ tay chạm vào bé theo bản năng: “Tiểu Bảo, con đừng...
Tiểu Bảo tránh tay cô ra, nở nụ cười lạnh lùng: “Cô không phải mẹ của tôi, không phải mẹ của tôi...”
Gương mặt của Tiểu Bảo dần dần biến thành mặt của Cận Tri Thận, anh nhìn chäm chằm vào cô với vẻ đau lòng: “Tiêu Tiêu, em làm anh thất vọng quá, chúng ta chia tay đi”
Nói xong, Cận Tri Thận xoay người rời đi.
“Trị Thận!”
Giang Tiêu Tiêu bừng tỉnh, cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, trong mắt chứa đầy sợ hãi và bất an.
Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng thở của cô.
Thì ra...
chỉ là một giấc mơ.
Cô giơ tay lên che mắt, đôi môi mím chặt, nước mắt ấm áp lăn dài trên má.
Ban ngày nghe được tin Tiểu Bảo mất tích, suốt một ngày cô lo lắng bồn chồn, chỉ mong có thể có ngay đôi cánh bay về thành phố cẩm.
Nhưng cố gắng gượng nhẫn nhịn được.
Với thế lực của nhà họ Cận, rất nhanh sẽ tìm được Tiểu Bảo thôi.
Cô trở về sẽ chỉ khiến mình càng không nỡ rời xa bọn họ.
Giang Tiêu Tiêu lau nước mắt, ngồi dậy, cầm điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường lên tìm số điện thoại của Lục Tranh và gọi.
Chuông reo một lúc, bên kia nghe máy.
“Tiêu Tiêu”
Giọng nói của Lục Tranh hơi khàn, giống như vừa mới tỉnh ngủ.
Giang Tiêu Tiêu bỗng nhận ra sự bất thường, cô cúi đầu nhìn thời gian mới phát hiện bây giờ là rạng sáng.
Cô vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh, đánh thức anh như thế này, tại em không để ý thời gian, em...
“Ha ha.."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp của Lục Tranh, Giang Tiêu Tiêu cau mày: “Anh à...
“Tiêu Tiêu, em không cần xin lỗi.
Em gọi cho anh vào giờ này nhất định là có
- -------------------