*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Uyển Ương đã ở trên máy bay, vì vậy không gọi điện thoại được.
Cận Tri Thận nhận được tin này, không hề bất ngờ chút nào.
“Biết đích đến của cô ta ở đâu không?”
Cận Tri Thận hỏi.
“Scotland”
Ngón tay của Cận Tri Thận gõ nhẹ lên mặt bàn, vẻ mặt tràn đầy suy tư, một lúc lâu sau anh mới từ tốn nói: “Kiểm tra lịch sử xuất cảnh, đích đến của cô ta không phải Scotland”
Cố Niệm gật đầu: “Vâng, vậy tôi đi tra”
Sau khi Cố Niệm rời đi, Cận Tri Thận đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, quan sát hơn nửa thành phố Cẩm, đôi mắt anh lạnh lẽo, sâu thẳm.
Với tính cách cẩn thận của Tô Uyển Ương, chắc chản không có khả năng đi Scotland, mà cô ta sẽ đến một quốc gia khác, hoặc vốn dĩ không hề ra nước ngoài.
Scotland chỉ là nơi cô ta dùng để che mắt người khác thôi.
Cô ta cho rằng chạy trốn được lúc này là có thể trốn được cả đời ư? Cận Tri Thận khẽ cười khẩy, anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta dễ dàng.
Ngày hôm sau, cổ phiếu của Tô thị bỗng giảm mạnh, các ngân hàng bắt đầu thu hồi khoản vay, ngay lập tức Tô thị đứng trước nguy cơ thiếu hụt nguồn vốn.
Thậm chí vài dự án lớn cũng phải dừng lại.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Bên ngân hàng đã hỏi rõ ràng chưa?”
Ông Tô giận tím mặt, gào lên với người ở đầu dây điện thoại bên kia.
Bà Tô ở bên cạnh nhìn ông ta đầy lo lắng, Sợ chồng mình kích động quá dẫn đến huyết áp tăng cao, vậy thì kết quả khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng chỉ trong một đêm bỗng xảy ra chuyện như thế, sao có thể không sốt ruột được? “Cái gì?”
Không biết đối phương nói gì mà giọng ông Tô bỗng lên cao chót vót: “Ngân hàng nói như thế thật ư?!”
Ông Tô cúp điện thoại, tức giận mảng: “Thật là vô lý, thật là vô lý!”
“Thế nào rồi?”
Bà Tô vội hỏi.
“Bà có biết vì sao đột nhiên công ty lại xảy ra loại chuyện này không?”
Ông Tô hỏi.
“Tại sao?”
“Chính là vì thằng nhóc Cận Tri Thận nói với ngân hàng là không được cho Tô thị vay tiền nữa, bằng không Cận thị sẽ ngừng hợp tác với các ngân hàng!”
“Ỷ thế hiếp người! Ỷ thế hiếp người!" Ông Tô tức run người, thở hồng hộc chừng như sắp ngất đến nơi.
Bà Tô thấy ông như thế thì sợ lắm, vội vàng tiến lên vỗ lưng giúp ông ta, đồng thời khuyên nhủ: “Mình bình tĩnh trước đã, có phải là cấp dưới nhầm lẫn rồi không? Sao Tri Thận ra tay với chúng ta được chứ?”
“Còn không phải là do đứa con gái cưng của bài”
Ông Tô quay sang gào lên với bà ta.
Bà Tô sững sờ, ngay sau đó hoàn hồn, vừa uất ức vừa oán trách mà nói: “Ông giận thì giận, cáu với tôi làm gì?”
“Cũng bởi vì Uyển Ương nên Tô thị sắp xong đời rồi đây!”
Ông Tô càng nghĩ càng cảm thấy không thể ngồi chờ chết như thế này được, ông ta phải đi tìm Cận Tri Thận hỏi cho ra nhẽ.
“Uyển Ương thế nào cơ?”
Bà Tô hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng ông Tô không để ý đến bà ta mà đi thắng ra ngoài.
“Ông muốn đi đâu?”
Bà Tô đuổi theo.
“Đi tìm Cận Tri Thận”
Bà Tô nghe vậy, chợt khựng lại, nhưng lại đuổi theo ngay: “Tôi đi với ông”
Việc ba mẹ của Tô Uyển Ương tìm đến mình hoàn toàn nằm trong dự đoán của Cận Tri Thận.
“Cô chú, mời ngồi”
- -------------------